Lúc Nguyễn Tích Thời nói chuyện với tiểu quỷ, quản gia đã đưa cô đến trước mặt bà cụ Chương.
“Thưa cụ chủ, thưa bà chủ, cô Tích Thời đã đến rồi.” Quản gia nói.
Lúc này bà cụ Chương mới ngừng nói chuyện với đạo sĩ, nhìn sang phía Nguyễn Tích Thời: “Cô chính là con gái của Nguyễn Sơ Vận hả?”
Nguyễn Sơ Vận là mẹ của Nguyễn Tích Thời, cũng là vợ cả của Chương Trấn Giang.
Năm đó, không biết Liễu Tương Tương làm sao mà tóm được Chương Trấn Giang, sinh cho ông ta một cô con gái, còn lớn hơn Nguyễn Tích Thời một tuổi. Sau này, lúc mẹ Nguyễn Tích Thời bị đuổi về quê, chẳng bao lâu sau bà ta đã hạ sinh thêm một cô con gái, nhỏ hơn Nguyễn Tích Thời hai tuổi.
Nguyễn Tích Thời giấu đi sự lạnh lẽo nơi đáy mắt, chỉ khe khẽ “Vâng”.
“Tích Thời giống chị Nguyễn thật đấy!” Liễu Tương Tương đứng bên cạnh dịu dàng nói.
Bà cụ Chương nghe thế chỉ “hừ” một tiếng, ánh mắt nhìn Nguyễn Tích Thời càng trở nên không vui. Trước giờ, bà cụ luôn không thích Nguyễn Sơ Vận, bởi vì ở thành Vân, Nguyễn Sơ Vận được xưng là tài nữ, còn có dung mạo xinh đẹp. Thêm vào đó, Chương Trấn Giang lại ở rể nhà họ nên ai cũng nói là mộ tổ tiên nhà họ Chương bốc khói xanh, đeo bám được người quyền quý.
Thế nên khi ông cụ Nguyễn vừa qua đời, bà cụ Chương đã đuổi thẳng cổ Nguyễn Sơ Vận vẫn đang mang thai về quê. Nếu không phải lúc đó nể tình Nguyễn Sơ Vận có thể sinh ra con trai, chắc bà cụ đã giết Nguyễn Sơ Vận luôn rồi.
Đúng là ác độc tột cùng!
“Nếu đã về rồi thì sau này ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng kiếm chuyện rắc rối cho bà!” Bà cụ Chương nói, lại quay sang hỏi đạo sĩ: “Thế đã được chưa?”
Đạo sĩ liếc nhìn Nguyễn Tích Thời: “Chỉ ở nhà thôi là không đủ, còn cần dùng bùa chú trấn áp nữa, tôi sẽ viết cho cụ vài tấm, dán lên trên cửa, có thể bảo vệ nhà họ Chương được bình an.”
Họ nói chuyện ngay trước mặt Nguyễn Tích Thời mà không chút kiêng kị, hoàn toàn không xem cô ra gì.
Kiếp trước, Nguyễn Tích Thời đã tức giận đôi co với đạo sĩ này mấy câu, kết quả bị bà cụ Chương quở trách một trận, bảo người hầu đưa cô đi. Thế nên, mãi cho đến khi cô chết rồi, cô mới gặp được ông đạo sĩ này đúng hai lần.
Lần này Nguyễn Tích Thời đã bình tĩnh hơn nhiều, chỉ lẳng lặng nghe lời của đạo sĩ, xem đạo sĩ vẽ bùa chú xong mới nói: “Không ngờ thành Vân lại có đạo sĩ giỏi như thế, chỉ viết vài tấm bùa chú thôi cũng có thể bảo vệ gia đình bình an!”
Giọng điệu cô mang theo chút ngây thơ, còn có chút sùng bái khiến người khác khó lòng mà nghi ngờ cô.
Ngay cả đạo sĩ có ác ý với Nguyễn Tích Thời cũng ngớ người ra mất một lúc.
Con nhóc này bị ngốc hả? Nói cô ta thế rồi mà cô ta không tức giận sao?
Hại ông ta không dùng được mấy lời thoại tiếp theo nữa rồi.
Người nói có ý, người nghe lại có lòng.
Bà cụ Chương là người đa nghi, nghe Nguyễn Tích Thời nói thế thì quay sang hỏi đạo sĩ: “Chỉ mấy tấm bùa chú thôi đúng là hơi ít thật, không biết đạo sĩ còn có mấy thứ linh khí lợi hại gì đó không?”
Đạo sĩ còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Nguyễn Tích Thời ngọt ngào nói: “Đạo sĩ là người tài giỏi như vậy, sao lại không có chứ!”
Đạo sĩ: “…”
Thấy bà cụ Chương đang nhìn mình, đạo sĩ chỉ đành cắn răng lấy ra một thanh kiếm gỗ đào nhỏ từ trong người ra: “Treo cái này lên cửa sổ, hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Nguyễn Tích Thời quét mắt nhìn thanh kiếm gỗ đào, trên đó có một lớp ánh sáng màu vàng lượn quanh, chắc nó chính là linh lực.
Nhưng chắc chắn linh khí trên người ông ta không chỉ có mỗi thế.
Còn phải nghĩ cách để ông ta phải lấy hết linh khí trên người ra.
“Thưa cụ chủ, thưa bà chủ, trong nhà tôi còn có chuyện nên tôi xin phép đi trước đây.” Đạo sĩ sợ bà cụ Chương lại bắt ông ta lấy thêm linh khí ra nên kiếm cớ ra về.
Nguyễn Tích Thời thấy ma nữ kia định rời đi theo đạo sĩ, cô vội nói với tiểu quỷ: “Cậu đi giữ ma nữ kia lại đi!”
“Phiền thật đấy!” Tiểu quỷ tỏ vẻ ghét bỏ.
“Cậu còn muốn linh lực nữa không?” Nguyễn Tích Thời lạnh lùng hỏi.