Thiếu Soái, Chào Anh!

Chương 21: Một con ma nhỏ háo sắc

/374
Trước Tiếp
Kiếp trước cuộc đời của cô đã sụp đổ vì tới phủ Tổng tư lệnh, kiếp này cô sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

“Nhưng con mặc đồ này tới phủ Tổng tư lệnh thì không thích hợp lắm.” Chương Trấn Giang lại nói: “Hôm nay không có việc gì thì bảo dì dẫn con tới cửa hàng bách hóa mua hai bộ quần áo đi.”

Các cửa hàng bách hóa mới xuất hiện vào thời điểm này, những cô gái sành điệu ở thành Vân đều thích tới cửa hàng bách hóa mua quần áo, quần áo ở đó vừa sang trọng lại có kiểu dáng độc đáo, rất hợp mặc đi tiệc.

“Em dẫn theo Vi Vi nhé.” Liễu Tương Tương nói: “Vi Vi đã lâu chưa mua quần áo mới rồi, đừng để đến lúc dự tiệc lại khiến người ta chê cười.”

Chương Trấn Giang vẫy tay.

Chương Vi xinh đẹp, dự tiệc là để tìm được một chàng rể tốt, đương nhiên phải mua vài bộ quần áo đẹp rồi.

“Con cũng muốn đi!” Chương Đình còn đang ngậm cơm trong miệng, phồng má kêu lên.

“Đi cái gì mà đi, con không phải đi học à?” Chương Trấn Giang nhíu mày: “Con đã xin nghỉ mấy ngày rồi, không thể nghỉ nữa!”

Tuy bên ngoài nói vậy nhưng Chương Trấn Giang cũng chẳng trông mong con gái học được trò trống gì, chẳng qua chỉ là ông ta thấy Chương Đình chỉ biết phá rối.

Bây giờ ông ta chỉ muốn tập trung vào Nguyễn Tích Thời, không muốn bị phá đám.

Chương Đình hơi sợ Chương Trấn Giang nên không dám nói nữa, nhưng lại không cam lòng, tức giận trợn mắt với Nguyễn Tích Thời, cũng bất mãn với chị cả Chương Vi.

Một đứa nhà quê mà còn đòi tới cửa hàng bách hóa mua quần áo cho nó!

Đúng là lãng phí!

Hơn nữa cô ta và chị cả đều là con gái của nhà họ Chương, sao chị ấy đi được mà không chịu dẫn mình đi?

Đúng là bất công!

Nguyễn Tích Thời làm lơ ánh mắt của Chương Đình, cô nghĩ tới chuyện khác nên cũng lên tiếng: “Cha ơi, con cũng muốn đi học.”

Chương Trấn Giang hơi ngẩn ra rồi nói: “Con sắp lập gia đình rồi, tới trường làm gì chứ? Nhưng có thể mới người tới dạy con lễ nghi kẻo lại mất lễ độ khi ở phủ Tổng tư lệnh.”

“Con nghe dì nói bà cụ Phó là một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, Tổng tư lệnh cũng coi trọng những cô gái có giáo dục. Trước đây, ngài ấy còn đầu tư cho trường học, nếu như ngài ấy biết con chưa từng đi học e là sẽ không hài lòng.” Nguyễn Tích Thời dịu giọng đáp.

Đương nhiên cô chẳng để bụng tên Tổng tư lệnh đã hại chết Phó Vân Đình kia nghĩ thế nào; nhưng nếu cô muốn ở cạnh Phó Vân Đình và bảo vệ anh thì cô vẫn phải tìm cách gả vào phủ Tổng tư lệnh.

Chương Trấn Giang nghe cô nói vậy thì dao động: “Vậy được rồi, hôm nào cha sẽ bảo người ở trường học đưa con đi học.”

“Cảm ơn cha.” Nguyễn Tích Thời đạt được mong muốn mới tiếp tục ăn cơm.

Lúc ăn cơm xong, Liễu Tương Tương dẫn Nguyễn Tích Thời và Chương Vi ngồi xe tới cửa hàng bách hóa.

Trong cửa hàng người đến người đi, đất thành Vân này đúng là không thiếu kẻ có tiền.

Liễu Tương Tương dẫn họ đi mấy cửa tiệm thường hay tới.

Nguyễn Tích Thời nhìn mấy bộ đồ lông thú Liễu Tương Tương chọn mà chán ngán, bà ta còn kêu Chương Vi đi thử.

Kiếp trước Liễu Tương Tương cũng dẫn hai người họ đi mua quần áo, cuối cùng thì tự mua cho bà ta và Chương Vi những bộ lông thú đắt đỏ, còn chỉ mua cho Nguyễn Tích Thời một chiếc váy xấu xí, còn khen Nguyễn Tích Thời mặc lên rất đẹp.

Cuối cùng Nguyễn Tích Thời mặc bộ đồ xấu xí đó đến phủ Tổng tư lệnh, bị mất hết mặt mũi, còn làm nền cho Chương Vi.

Sau đó Chương Vi thuận thế đính hôn với phủ Tổng tư lệnh thay cho cô.

Lần này họ đừng hòng được như ý.

Nguyễn Tích Thời nhìn họ mải chọn quần áo đến nỗi quên mình thì cân nhắc xem có nên đến mấy chỗ xung quanh xem có con ma nào không.

Về quần áo thì trong tay cô có ít tiền, mua một bộ đồ đơn giản thì vẫn vô tư.

“Tích Thời, con thử cái này xem, dì thấy nó rất hợp với con.” Liễu Tương Tương cầm một bộ váy đi qua, Nguyễn Tích Thời nhìn qua thì thấy chính là chiếc váy xấu đến không nỡ nhìn kia.

Nguyễn Tích Thời đang lo không có cơ hội rời đi nên đành mượn cớ đi thử váy để tới phòng thử quần áo.

Cửa hàng này có một cửa sau, cô có thể đi loanh quanh từ đây, lúc về thì nói bị lạc đường là được.

Nguyễn Tích Thời vừa đi tới đã thấy một con ma lướt qua cô đi vào phòng thử đồ.

Mắt Nguyễn Tích Thời sáng lên!

Chẳng phải có sẵn ma tự đưa linh lực tới cửa rồi sao, không phải tốn công tìm nữa!

Hơn nữa con ma này còn tiến vào phòng thử đồ, chắc chắn là muốn hại người rồi!

Cô bắt con ma này chính là thay trời hành đạo!

Nguyễn Tích Thời xoa tay, nhanh chóng lấy bùa rồi vọt vào theo.

“Xoẹt!”

Cô kéo màn che ra thì thấy con ma đang bay về phía ai đó, cô lập tức lấy bùa dán vào người nó.

Lá bùa xuyên qua cơ thể của con ma, nó hét lên chói tai rồi biến mất trong làn khói xanh.

Lá bùa dán lên một lồng ngực cường tráng.

Cơ thể mảnh khảnh thẳng tắp bỗng nhiên cứng đờ.

Bàn tay mềm mại của Nguyễn Tích Thời còn đang đặt trên bùa, hai người gần như kề sát, cơ bắp trước mặt đúng là khiến người ta muốn phun máu.

Bàn tay của cô không khỏi run rẩy.

“Xem đủ chưa?” Giọng nói lạnh lùng từ phía trên truyền tới.

Là giọng của đàn ông!

Hơn nữa còn vô cùng quen tai!

Nguyễn Tích Thời hơi sửng sốt rồi ngẩng đầu lên: “Phó Vân Đình?”

Không ngẩng đầu lên còn đỡ, vừa ngẩng đầu cô đã nhìn thấy Phó Vân Đình đang cầm một chiếc áo sơ mi trong tay chưa kịp mặc vào, anh để trần nửa người trên, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

Đầu Nguyễn Tích Thời ong lên!

Sao anh lại ở đây?

Hơn nữa còn đang cởi trần nữa!

Cô hoảng hốt, lập tức cúi đầu, nhưng ánh mắt không tự chủ được mà nhìn vào hầu kết đang di chuyển trên cổ anh, cô cũng nuốt một ngụm nước bọt theo.

“Ực.”

Cô nhìn dọc từ cổ xuống thì thấy cơ ngực rắn chắc, nhìn xuống nữa thì tới cơ bụng tám múi, đường cong hoàn hảo bị chiếc quần che đi, càng khiến người ta mơ tưởng nhiều hơn...

“Khụ!” Phó Vân Đình ho lên một tiếng.

“A...”

Nguyễn Tích Thời hoảng sợ, lúc này mới ý thức được bản thân đang nhìn chằm chằm vào cơ thể anh, cô muốn đào một cái hố để chui vào.

Gương mặt cô đỏ lên, cô ngẩng đầu nhìn anh, lắp bắp: “À, nếu tôi nói tôi tới bắt ma, anh... Có tin không?”

Phó Vân Đình nhìn bàn tay còn đang đặt trên ngực anh rồi nhìn cô với vẻ cười như không cười.

Nguyễn Tích Thời thấy ánh mắt của anh thì rụt tay về như bị lửa đốt: “Tôi nói thật mà, vừa rồi tôi thấy có một con ma to như vầy tiến vào đây!”

Cô hốt hoảng khoa tay múa chân.

Phó Vân Đình nhìn mặt cô, ánh sáng khẽ lay động trong mắt: “Tôi cũng nhìn thấy một con ma nhưng không phải con ma mà em nói.”

Nguyễn Tích Thời sửng sốt, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên: “Anh có thể thấy ma ư?”

Phó Vân Đình gật đầu: “Ừ, một con ma nhỏ háo sắc.”

Nguyễn Tích Thời: “...”

Anh thuận tay móc một cái khăn tay từ túi quần ném cho cô: “Lau máu mũi của em rồi nói tiếp, đồ háo sắc.”

Lúc này Nguyễn Tích Thời mới cảm nhận được có một dòng nước âm ấm chảy xuống từ mũi, cô vội vàng sờ mũi thì ngón tay đầy máu.

Cô nhìn đến mức chảy máu mũi sao?

Quá mất mặt!

Thảo nào Phó Vân Đình nhìn cô với ánh mắt như vậy!

Cô từ một đạo sĩ rởm đã biến thành ma háo sắc rồi!

Nguyễn Tích Thời nhanh chóng lấy khăn tay che mũi, mặt đỏ bừng.

Không thể trách cô được, là do dáng người của Phó Vân Đình đẹp quá.

Nguyễn Tích Thời không dám nhìn Phó Vân Đình nữa, sợ máu mũi của mình không khống chế được, cô cúi đầu nói nhỏ: “Em ra ngoài trước đây...”

Cô nói xong vội vàng xoay người muốn đi, vừa vén màn lên lại bị Phó Vân Đình bắt trở lại, ép cô lên tường.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thi355 cgapcccccv - sent 2025-01-02 08:53:40
Ngọc Nguyễn hồng1641786325Hôm nay ko có chap mới ạ - sent 2024-12-25 19:57:44
huong ho thi318 chapssssss - sent 2024-12-20 13:05:13
nguyengamBạn ơi. Duyệt thẻ dùm mình nha - sent 2024-12-18 19:35:59
jooanhDuyệt thẻ cho mình với - sent 2024-12-11 21:25:26
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương