Không thể dùng năng lực của Yến Bạch, bốn người đành phải tự cuốc bộ đi về phía sân vận động. Trên đường đi có không ít ma cà rồng cấp thấp lao ra, chúng đều bị Sở Hiểu và Văn Tiễn hạ gục trong nháy mắt.
Phong Quang ôm con mèo đen, cô cứ có ảo giác như bốn người đang đánh quái tăng cấp vậy. Sở Hiểu và Văn Tiễn là chủ công, còn Yến Bạch đánh phụ trợ, chỉ có riêng cô là loại vú em lười biếng vô dụng ôm mèo đứng chơi.
Cô biết làm sao được chứ? Cô cũng tuyệt vọng lắm mà.
Cốt truyện đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, mà cô cũng chẳng phải nữ chính, đến nay chưa từng được buff thêm cái gì, nghĩ thế, Phong Quang không khỏi chán nản.
Tuy rằng Văn Tiễn và Sở Hiểu phải dẫn theo hai kẻ ăn hại nhưng vận khí của cả bọn cũng coi như không tệ, không hề gặp phải siêu cấp đại Boss gì trên đường đi, bình an tới được sân vận động.
Người canh giữ bên ngoài cửa thả cho bọn họ đi vào, trên sân vận động lúc này đã đứng rất nhiều người, nói đúng ra... là có cả người lẫn ma cà rồng, còn có rất nhiều người bị thương nữa.
Phong Quang tìm một vòng nhưng không thấy Minh Am đâu cả, cô thấy hơi sốt ruột, tùy tiện túm lấy một thợ săn đang đề phòng có ma cà rồng cấp thấp tới đánh lén, hỏi: “Anh có biết thầy hiệu trưởng của bọn tôi đi đâu rồi không?”
Người đàn ông thấy người hỏi mình là một ma cà rồng, căn cứ vào cảm giác đối địch trời sinh, tất nhiên hắn chẳng cho cô sắc mặt tốt gì, đáp: “Ngài Minh Am và những người khác đi tìm Yến La rồi.”
Phong Quang cũng chẳng bận tâm tới thái độ đối địch của người này đối với mình, sau khi cô nghe nói Minh Am đã đi tìm Yến La thì càng thấp thỏm không yên, ôm con mèo đi tới một góc, không ngừng lẩm bẩm: “Tiểu Hắc, mày nói xem... tao có nên đi tìm bố của mày không?”
Tiểu Hắc meo lên một tiếng, dùng móng vuốt mèo ấn lên bụng cô.
Mi mắt cô giật giật, gạt cái móng vuốt của nó ra, “Tiểu Hắc, mày nghiêm túc một tí đi, giờ bố của mày đang đi làm một việc rất nguy hiểm đấy.”
Tiểu Hắc nhảy lên vai cô, thè lưỡi liếm láp mặt Phong Quang.
Cảm xúc của Phong Quang đột nhiên ổn định hơn nhiều, cô nói với giọng mất mát: “Có phải mày cũng cảm thấy tao đi sẽ gây cản trở cho anh ấy không... Dù sao thì tao cũng chẳng làm được gì.”
“Meo ~” Con mèo Tiểu Hắc lại dùng đầu cọ vào mặt cô, an ủi nữ chủ nhân đang trong cơn buồn bã.
“Nếu... nếu lúc trước tao không ăn nhiều kẹo như thế thì tốt rồi...” Phong Quang ngồi phịch xuống đất, nói như thể biết thế chẳng làm, “Nếu tao không nhổ răng nanh... có lẽ tao sẽ thức tỉnh năng lực bằng việc lần đầu đi săn...”
Cho dù cô có dự cảm, cho dù là thức tỉnh thành công rồi đi chăng nữa, nhưng nếu thiên phú của cô rất yếu thì cũng chẳng có ích gì.
Văn Tiễn đi tới bên cạnh cô, cũng ngồi xuống, “Đừng lo lắng quá, hãy tin thầy, thầy ấy sẽ bình an, không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Ừm...” Cô mệt mỏi đáp lại một tiếng, cũng không biết vì đói bụng hay là lại bị cảm mà cô không khỏi che lấy bụng, sắc mặt trắng bệch.
Văn Tiễn thấy sắc mặt của cô không ổn thì vội hỏi: “Cô làm sao thế? Có phải bị thương ở đâu rồi không?”
Hắn đã đồng ý với thầy là sẽ bảo vệ tốt cho Phong Quang, nếu Phong Quang xảy ra chuyện, Văn Tiễn cũng không biết mình sẽ phải ăn nói thế nào nữa.
“Meo ~” Con mèo nhảy tới, cọ người vào chân Phong Quang.
Phong Quang miễn cưỡng xoa đầu nó, cười, “Không phải lo lắng.”
Sau đó, tất cả huyết tộc trên sân vận động đều nhìn về phía Phong Quang, cả người cô cứng đờ, bởi vì không chỉ bọn họ mà chính cô cũng ngửi thấy được mùi máu tươi chảy ra từ cơ thể mình.
Nhìn vết máu chảy xuống từ chân mình, đầu Phong Quang càng lúc càng nặng hơn.