Dáng vẻ của cô đáng yêu như thế... thật sự không thể nhịn được mà không xuống tay.
Thân khẽ động, Minh Am liền kéo Phong Quang vào một ngõ vắng. Lúc Phong Quang bị hắn đẩy sát vào tường liền biết ngay là hắn định làm gì. Cô mới há miệng định nói một câu rằng giờ đang ở bên ngoài thì hắn đã hôn lên môi cô, theo miệng nhỏ khẽ mở ra của cô, hắn nhẹ nhàng cuốn cô vào một nụ hôn kiểu Pháp vô cùng nồng nhiệt.
Tay của Minh Am ngựa quen đường cũ thò vào trong váy của Phong Quang, nhưng đột nhiên, hắn dừng động tác tiến công, ôm chặt lấy eo Phong Quang dịch sang bên cạnh một bước. Nơi bọn họ vừa rồi còn đứng đột nhiên xuất hiện một cái móng vuốt.
Phong Quang hoảng sợ túm chặt quần áo hắn, cô nhìn về phía đầu ngõ, chỉ thấy một ma cà rồng cấp thấp giống như cái xác không hồn. Cô thở phào nhẹ nhõm, còn may là không phải người của Viện Nguyên Lão hay Hiệp hội thợ săn.
Cô vừa mới cảm thán xong thì ma cà rồng kia đã vọt tới, lúc gã ta đứng cách chỗ bọn họ đứng ba bước chân, trên mặt đất đột nhiên kết băng, đông cứng gã ma cà rồng đó lại.
Minh Am che kín mắt Phong Quang, cô nghe thấy âm thanh băng vỡ vụn, lúc hắn buông tay ra thì trong ngõ đã khôi phục lại dáng vẻ như lúc ban đầu, mà gã ma cà rồng kia như thể chưa từng xuất hiện ở đây.
Phong Quang biết rất rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cô cầm lấy tay Minh Am hỏi: “Chẳng phải nói Osiris là nơi tập trung của thợ săn và ma cà rồng quý tộc sao? Sao tự nhiên ở đây lại có ma cà rồng cấp thấp thế?”
Loại ma cà rồng dưới cấp C này vốn không có ý thức và lý trí. Đối với bọn chúng thì trong mắt vĩnh viễn chỉ có đồ ăn, vì máu, bọn chúng có thể tấn công đồng loại. Có thể nói, đây là loại mà cả Viện Nguyên Lão và Hiệp hội thợ săn đều muốn giết sạch.
Thực ra, nguồn gốc của ma cà rồng cấp C cũng rất đơn giản. Khi một ma cà rồng hút máu một người thường thì người đó liền trở thành tôi tớ của họ. Tôi tớ lại dùng máu của chủ nhân để sinh tồn, nếu một chủ nhân lựa chọn không cung cấp máu thêm nữa thì người hầu đó sẽ từ từ chuyển đổi thành ma cà rồng cấp C.
Mà thị trấn Osiris này chính là nơi mà cả Viện Nguyên Lão và Hiệp hội thợ săn cùng giám sát, sao có thể để thứ nguy hiểm như thế xuất hiện ở đây cơ chứ?
Trong mắt Minh Am xẹt qua một tia sáng tối tăm, nhưng hắn vẫn dịu dàng đáp: “Có lẽ là người hầu của quý tộc nào đó trong thị trấn bị xổng ra ngoài. Đây không phải chuyện em nên lo lắng, Hiệp hội thợ săn và Viện Nguyên Lão sẽ xử lý.”
“Thật không?” Phong Quang vẫn thấy không yên lòng, trực giác mách bảo cô rằng, không bao lâu nữa, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra, cô nghiêm túc nói với Minh Am: “Em cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Minh Am, nếu trường học thật sự tự nhiên xảy ra chuyện gì thì anh phải tự bảo vệ mình cho tốt đấy.”
Hắn cười, “Anh không chỉ bảo vệ tốt chính mình mà cũng sẽ bảo vệ tốt cả cho em.”
Hắn nghĩ, rốt cuộc ả đàn bà kia cũng không nhịn được mà ra tay rồi.
Giữa trưa mà trời vẫn đầy mây, nhưng đến chiều thì mặt trời lại đột nhiên ló ra, Phong Quang hắt hơi mấy cái liên tiếp, Minh Am cởi áo khoác ra khoác cho cô rồi đưa cô về trước.
Sau khi về đến nhà, cô yếu ớt ngã ra giường, ngay cả việc mút máu trên tay hắn cũng chẳng có hứng thú, chỉ uống được một nửa lượng của ngày thường rồi mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì mặc quá ít khi ra ngoài ánh sáng mặt trời nên cô đã bị cảm.
Tuy rằng máu của Minh Am có tác dụng chữa lành vết thương nhưng không có tác dụng trị bách bệnh, hắn đau lòng ôm cô vào ngực, “Hôm nay không nên đưa em ra ngoài chơi mới phải.”