Minh Am ngồi xuống bên cạnh cô hỏi đầy khó hiểu: “Em lại đói bụng nữa hả?”
“Em không chỉ đói... mà còn mệt, còn buồn ngủ nữa.” Cô ấm ức đến mức nước mắt cũng bắt đầu rơi lã chã: “Em bỗng nhiên cảm thấy mình thật quá ngu ngốc, rõ ràng là tới đây để tìm kiếm nam thần yêu đương, nhưng sao mà ngày nào cũng không được sống thoải mái thế này cơ chứ! Phát sầu vì chuyện ăn cơm đã đành, giờ không những không được ăn cơm no nê mà còn phải ở đây quét tước vệ sinh... Rốt cuộc em tới chỗ này để làm quái gì chứ?”
Cô khóc sướt mướt lên án: “Tại sao em là ma cà rồng thì không thể vào nhà ăn của con người để ăn chứ? Tại sao ban ngày ban mặt đi ở bên ngoài, không ăn trộm ăn cướp gì mà cũng bị phạt, chỗ này chẳng có gì tốt cả... Em muốn về nhà!”
Cô khóc cực kỳ đáng thương, chỉ nghe tiếng khóc thôi cũng đủ làm người ta cảm thấy đau lòng, nhưng không hiểu tại sao Minh Am lại thấy buồn cười. Hắn cố nhịn cơn buồn cười xuống, dù sao cũng làm thầy người khác, hắn biết vào lúc này không nên đả kích cô thêm làm gì.
Giơ tay đặt trên đỉnh đầu cô, Minh Am làm bộ làm tịch an ủi: “Con người và huyết tộc vốn thuộc hai thế giới, thói quen sinh hoạt cũng có sự khác biệt. Chờ em quen rồi thì cũng sẽ cảm thấy bình thường thôi.”
“Không được... Căn bản là em không thể nào quen được.”
“Tin tôi đi, chờ đến khi lần đầu tiên em được nếm vị máu, em cũng sẽ trở thành một huyết tộc chân chính.” Cái gọi là “lần đầu tiên” này không phải là uống một túi máu đơn thuần mà là tự cô phải tự mình đi săn mồi, nếm mùi máu trên một con mồi đang sống, mà con mồi này có thể là động vật, cũng có thể là con người.
Thực ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, hắn đã biết, cô còn chưa bao giờ thưởng thức hương vị của máu tươi, bởi vì hơi thở quanh thân cô quá mức sạch sẽ, hoàn toàn không giống hơi thở của một ma cà rồng.
Phong Quang nghẹn ngào: “Nhưng mà em vĩnh viễn sẽ không thể nào trở thành huyết tộc chân chính được...”
Minh Am hỏi dịu dàng: “Tại sao lại nói thế?”
“Bởi vì... Bởi vì...” Cô bật khóc to hơn, “Lúc nhỏ em ăn nhiều kẹo quá nên bị sâu răng, răng nanh của em cũng bị nhổ hết rồi!”
“Phụt!” Minh Am lập tức nghiêng đầu đi.
Phong Quang dùng hai mắt mông lung, đẫm lệ nhìn hắn: “Thầy đang cười chê em...”
“Không, không phải...” Hắn ho khan một tiếng rồi mới quay đầu lại, ánh mắt chỉ có sự cảm thông và hiền từ, hoàn toàn không thấy có nửa ý cười cợt nào. Hắn đang tỏ vẻ mình hoàn toàn không chê cười cô một chút nào.
Phong Quang lại nức nở thêm một hồi rồi mới kể lể bằng giọng đứt quãng: “Mẹ em bảo... Răng em sẽ mọc lại thôi, nhưng mà qua mười mấy năm rồi, răng nanh của em vẫn chẳng dài ra tí nào... Em sẽ không có răng nanh nữa...”
Bởi vì chuyện răng nanh này mà trong lòng cô vẫn luôn không biết nên cảm thấy may mắn hay bi thương nữa. Cô vĩnh viễn sẽ không phải trở thành kiểu người cắn cổ một người và vui vẻ hút máu của người ta như cô vẫn sợ hãi, nhưng tương ứng với nó, vì không có răng nanh nên cô cũng không thể được coi là một huyết tộc chân chính, cho dù dòng máu trong thân thể cô cao quý tới cỡ nào thì cô vẫn không phải.
Thấy cô khóc đau lòng như thế, Minh Am liền hỏi một vấn đề rất có ý nghĩa: “Sao lúc còn nhỏ em lại ăn nhiều kẹo như thế làm gì chứ?”
“Em cũng không muốn thế đâu... nhưng mà em không thể nào khống chế được bản thân mình...” Cô lại phẫn nộ nói tiếp: “Ai biết mấy cái răng nanh đó lại yếu ớt như thế chứ, dễ dàng bị sâu như vậy... Rõ ràng mấy cái răng khác của em đều vẫn rất tốt mà...”
“Ừ, cái này không phải lỗi của em đâu.” Minh Am nói theo cô: “Cái này là do mấy cái răng nanh kia quá yếu ớt mà thôi.”
“Không... Đây là lỗi của em.” Cô lại bắt đầu khóc thút tha thút thít: “Đều tại em cả, em không nên ăn nhiều kẹo như thế...”