Tăng Tuyết nhìn về phía nam sinh trên cây không hiểu gì cả: “Người kia... làm sao vậy?”
“Đừng nói chuyện.” Phong Quang đã cảm giác được ở xung quanh có không ít ma cà rồng đang ẩn mình, tuy nhiên bọn họ còn đang ngại với thân phận của cô nên không có ai dám lao ra. Cô nhíu mày hỏi Tăng Tuyết: “Cậu có biết ký túc xá của mình ở đâu không?”
Tăng Tuyết nhìn bản đồ sau đó gật đầu: “Biết!”
“Nghe cho kỹ đây, giờ cậu lập tức quay về ký túc xá ngay, không cần phải xen vào bất kỳ chuyện gì, cũng không cần quay đầu lại, biết chưa?”
“Vì...” Bị Phong Quang trừng mắt nên Tăng Tuyết cũng biết giờ không phải lúc hỏi chuyện này, cô ta nhặt va li đồ lên: “Thế tớ đi trước đây...”
“Tôi có nói là cho cô đi sao?” Từ trong bóng tối có một nam sinh ưu nhã và cao quý chậm rãi bước ra, đồng phục màu đen phác họa dáng người cao ráo của hắn ta. Trên mặt hắn ta treo một nụ cười tà mị, từng bước tiến tới gần hai cô gái.
Người có thể không sợ hãi sự áp chế về huyết thống của Phong Quang, không cần đoán thì cô cũng biết hắn ta là ai. Thực ra, tuy nói Tư Đồ gia và Hạ gia đã có hôn ước nhưng cô chưa từng gặp mặt gã Tư Đồ U này lần nào. Khác nhau ở chỗ, cô biết cốt truyện, biết nam chính, tất nhiên có thể suy ra thân phận của hắn.
Bởi vì Tư Đồ U xuất hiện nên Tăng Tuyết phải dừng bước, cô ta nghĩ thầm trong lòng, nam sinh này thật sự rất đẹp trai.
Tư Đồ U chỉ liếc mắt nhìn Tăng Tuyết một cái, sau đó dừng ánh mắt trên người Phong Quang: “Cô là thuần huyết, nhà nào?”
Thái độ của hắn thật sự quá cao ngạo, ngông cuồng.
Phong Quang cũng không cam lòng yếu thế, cô khoanh tay, chậm rãi đáp: “Tôi họ Hạ, anh nói xem tôi là người nhà ai nào?”
“Hạ Phong Quang?” Vẻ mặt của Tư Đồ U nhăn nhó khó chịu như vừa nuốt phải một con ruồi.
“Là tôi, Tư Đồ U, lần đầu chúng ta gặp nhau, hình như anh không vui cho lắm thì phải?”
Tư Đồ U cười lạnh một tiếng, vì sự xuất hiện của Phong Quang nên hắn ta cũng chẳng bận tâm Tăng Tuyết vốn có lực hấp dẫn mãnh liệt với mình luôn, “Gặp cô là một chuyện đáng để vui mừng lắm sao? Tiểu công chúa của Hạ gia đột nhiên lại tới Osiris. Sao hả, cô vội vã muốn tìm tôi để thực hiện hứa hẹn giữa các trưởng bối đến mức này cơ à?”
“Có phải anh nghĩ quá nhiều rồi không thế, nếu không phải bố tôi ép buộc thì còn lâu tôi mới tới cái nơi quỷ quái như thế này.” Cô âm thầm bổ sung thêm một câu, cô tới nơi này chỉ vì Văn Tiễn mà thôi.
“Tốt nhất là như thế, nếu không tôi cũng chẳng có thời gian để hầu hạ đại tiểu thư cô đâu.” Đôi tay Tư Đồ U cắm trong túi quần, lại nói: “Hạ Phong Quang, cô mau giao cô gái đứng sau lưng cô cho tôi.”
Tăng Tuyết phục hồi tinh thần lại từ trong sự mê trai, cô ta rụt người về phía sau Phong Quang theo bản năng.
Phong Quang liếc nhìn Tư Đồ U: “Tại sao tôi phải nghe lời anh nhỉ?”
“Osiris là địa bàn của tôi, nếu cô muốn sau này được sống yên ổn ở đây thì đừng có đắc tội với tôi.”
“Tư Đồ U, hình như anh quá đề cao thân phận của mình rồi. Tôi và anh có thân phận ngang bằng nhau, tại sao anh lại cho rằng tôi sẽ sợ anh được nhỉ?”
Cô nói không sai, cho dù Tư Đồ U muốn tìm người gây khó dễ cho cô thì cũng chỉ có mình hắn mới dám ra tay, người khác không có năng lực này. Nói cách khác, cho dù đội hộ vệ sau lưng Tư Đồ U có bao nhiêu người thì cũng chẳng ai dám đi lên cố ý ngáng chân Phong Quang cả.
Tư Đồ U lạnh lùng hỏi: “Hạ Phong Quang, cô muốn một mình hưởng cô gái kia ư?”
Khóe miệng Phong Quang giật giật: “Anh tưởng tôi là anh à? Loại người dã man không khống chế được bản năng nguyên thủy của mình?”
Chỉ cần là ma cà rồng thì sẽ đều ít nhiều có phản ứng với máu tươi, trình độ phản ứng cũng quyết định cấp bậc thân phận của ma cà rồng đó. Ví dụ như ma cà rồng cấp C, khi ngửi được màu máu sẽ không thể khống chế được bản thân mình, còn như ma cà rồng cấp B và cấp A, cấp B thì còn có thể giữ được một chút lý trí, còn cấp A thì hoàn toàn có thể không chịu chút ảnh hưởng nào.