Chẳng phải chỉ là một trường học nông thôn thôi sao?
Phong Quang bĩu môi, nhưng không dám nói thẳng mấy lời này ra trước mặt bố của mình.
Osiris là một trường học nội trú, cho dù nhà bạn có gần trường thế nào thì bạn cũng phải vào trường ở. Phong Quang thầm nghĩ, trường học này cũng biết moi tiền của người ta lắm đây.
Vì bồi dưỡng khả năng sống tự lập cho Phong Quang nên vào ngày thứ bảy, khi tới nhập học, Hạ Triều không hề đưa cô đi. Một mình Phong Quang kéo va li, leo lên một ngọn núi cao trong thị trấn, cũng là núi Osiris... Cô thật sự không muốn cười cái tên này, nhưng dường như người ở đây đã sùng bái vị thủy tổ đại nhân kia quá mức nên cái gì cũng muốn dùng tên của ông ta để đặt, mà thân là người yêu truyền thống, cô cảm thấy rất buồn cười mỗi khi nghe nói tới cái tên này.
Cũng không hiểu tác giả của truyện này nghĩ gì, lấy một cái tên hẳn hoi không được à?
Trong lòng Phong Quang không ngừng lảm nhảm, mất gần một tiếng cô mới bò lên được đỉnh núi và nhìn thấy một khu kiến trúc kiểu Âu huy hoàng chiếm diện tích rất lớn. Cô nên sớm đoán ra, trường học này chắc chắn sẽ mang phong cách của lâu đài phương Tây mới đúng chứ.
Phong Quang mặc một chiếc váy liền áo màu trắng dài quá đầu gối, đầu đội một cái mũ rộng vành, cố gắng không để ánh mặt trời chiếu lên cơ thể mình. Tuy rằng cô không phải loại ma cà rồng huyết thống thấp kém, không cần phải sợ ánh mặt trời rọi thẳng vào, nhưng dù gì cô vẫn cứ là ma cà rồng, vậy nên cô cảm thấy không thoải mái khi bị chiếu rọi.
Cũng vào lúc này, cô nhìn thấy một nữ sinh khác cũng đang kéo va li, thở hồng hộc đi tới.
Nữ sinh kia buộc tóc kiểu đuôi ngựa, áo sơ mi trắng, quần đùi jeans để lộ ra cặp chân dài miên man. Nhìn thấy Phong Quang, ánh mắt cô ta sáng rực lên, nhanh chóng đi tới: “Chào cậu, tên tớ là Tăng Tuyết.”
“Tớ là Hạ Phong Quang.” Phong Quang vừa nhìn đã đoán ngay ra thân phận của cô gái này, trong lòng cô không ngừng hâm mộ Tăng Tuyết có thể ăn mặc mát mẻ như thế, nhưng trên mặt vẫn chẳng có biểu hiện gì.
Tăng Tuyết lại hỏi: “Cậu cũng là học sinh chuyển trường tới đây à?”
“Ừ.”
“Thật tốt quá, tớ còn đang lo lắng một mình tớ có phải hơi cô đơn hay không...”
Phong Quang trực tiếp ngắt lời cô ta: “Tớ học ở khu A.”
“Hả?” Tăng Tuyết cảm thấy mất mát, gục đầu xuống: “Tớ lại ở khu B.”
“Tớ cảm thấy chúng ta mau vào đi thôi, mặt trời sắp lặn rồi.” Dứt lời, Phong Quang liền kéo va li đi vào trong cổng trường.
Tăng Tuyết đi theo sau cô mà không hề đắn đo gì.
Vừa đi vào Phong Quang liền phát hiện ra trường học này lớn đến phát sợ, mà vì hôm nay là thứ bảy nên cũng chẳng gặp được mấy người ở trường. Sắc trời dần tối, Phong Quang nhìn Tăng Tuyết ở bên cạnh, thầm nghĩ nếu thật sự có một ma cà rồng lao ra muốn hút máu cô ta, nếu là ma cà rồng huyết thống thấp hơn cô thì còn đỡ, nhưng nếu là một tên thuần huyết nào đó, trong thân phận bình đẳng, cô không dám chắc mình có thể bảo vệ cái túi máu di động Tăng Tuyết này được.
“A!” Đột nhiên người Tăng Tuyết lảo đảo rồi té ngã xuống đất.
Phong Quang đỡ cô ta lên: “Cậu không sao đấy chứ?”
“Không sao... Ngã trầy xước một chút ở đầu gối thôi.”
Phong Quang nhìn vết máu rỉ ra từ vết thương trên đầu gối Tăng Tuyết, nhạy cảm nhận ra một mùi hương đối với cô mà nói là rất dễ chịu đột nhiên lan tràn, một cơn gió đột nhiên nổi lên, Phong Quang vứt va li sang một bên, xoay người quát lên đầy uy nghiêm: “Lùi xuống!”
Một thanh niên đẹp trai mặc đồng phục màu đen, hắn ta đang ngồi trên một cái cây cách đó không xa như một con báo. Mùi máu làm hắn ta thèm nhỏ dãi, nhưng mà áp lực của một quý tộc thuần huyết ở ngoài kia phát ra khiến cho hắn ta không dám tiến lên một bước nào.
Đây chính là bản năng đến từ huyết thống, ma cà rồng có huyết thống thấp hèn không thể nào phản kháng lại được với một ma cà rồng có huyết thống cao quý.