Cái gọi là gia tộc thuần huyết nghĩa là tuy rằng bọn họ có địa vị cực kỳ cao trong huyết tộc nhưng đa phần lại sống rất kín đáo, ngoại trừ Tư Đồ gia có danh tiếng thì chỉ còn một gia tộc khác là Hạ gia.
Huyết tộc muốn dựa vào phương pháp tự nhiên để sinh sản đời sau là rất khó, bởi vì bản thân một huyết tộc vốn đã không già, không chết rồi, ngoài ra còn thêm việc các dòng máu đều rất khó kết hợp, thế nên cho dù hai ma cà rồng kết hợp với nhau mấy trăm năm thì cũng chưa chắc đã sinh ra được một đứa trẻ. Đối với ma cà rồng thuần huyết thì muốn sinh con thì lại khó càng thêm khó.
Mùa hè mười bảy năm về trước, Tư Đồ gia và Hạ gia đều đồng thời chào đón hai sinh mệnh mới, đó là Tư Đồ U và Hạ Phong Quang. Vì muốn kéo dài huyết thống của hai gia tộc thuần huyết, người đứng đầu hai nhà đã cùng bắt tay với nhau, hôn sự cứ thế được định ra.
Phong Quang cũng không biết tình huống bên phía Tư Đồ gia thế nào, chỉ biết năm cô bảy tuổi, mẹ cô, một phụ nữ quý tộc xinh đẹp đã nói với con gái của mình thế này: “Về sau, nếu con không thích cái thằng nhãi nhà Tư Đồ kia thì cứ trực tiếp giải trừ hôn ước luôn. Lúc trước đồng ý định ra hôn ước với nhà đó cũng là vì nghĩ dù sao Tư Đồ U cũng là thuần huyết, nếu trong lòng con gái của mẹ không có ai thì lấy một tên thuần huyết để giữ gốc cũng không tệ lắm.”
Lúc đó, Hạ Triều nghe xong thì chỉ lắc đầu không nói gì, có thể thấy là cũng rất tán thành cách mà vợ mình nói.
Phong Quang khi ấy mới bảy tuổi nói một câu rất ngây thơ: “Nghe nói bố mẹ cũng đính hôn với nhau từ bé, có phải lúc trước mẹ cũng nghĩ như thế không? Bố con chỉ dùng để giữ gốc à?”
Sắc mặt Vương Từ thay đổi, bỏ lại một câu “Mẹ đi shopping đây”, sau đó xách túi đi luôn.
Phong Quang lại nhìn về phía bố mình, mặt của ông ấy đã đen một cách kỳ cục.
Dù thế nào thì ít ra cô cũng xác định được rằng bố mẹ mình cũng chẳng quá mức nghiêm túc với hôn ước của cô này, Phong Quang thấy rất yên tâm.
Vào năm cô mười bảy tuổi, nhà họ Hạ chuyển từ thành phố A phồn hoa náo nhiệt về một thị trấn nhỏ tên là Osiris. Lúc đó, khi Phong Quang nghe thấy cái tên ngoại quốc này thì phải mất một lúc lâu mới nhớ ra đây là nơi phát triển tình cảm của nam, nữ chính ở trong cốt truyện chứ không phải địa danh nước ngoài nào.
Thị trấn Osiris là nơi rất hẻo lánh, ít nhất là vô cùng khó tìm kiếm trên bản đồ, nhưng khi bạn đi xuyên qua con đường nhỏ và tiến vào thị trấn rồi thì sẽ phát hiện thực ra bên trong là một đồng bằng xanh biếc cực kỳ rộng lớn.
Ở đây có cánh đồng lúa mạch, cũng có phố xá, từng dãy biệt thự màu trắng trải dài khắp thị trấn, vừa nhìn đã thấy chẳng khác nào nơi tụ tập của đám nhà giàu.
Cùng ngày, Hạ Triều đã làm xong thủ tục chuyển trường cho Phong Quang. Ông đặt một quyển nội quy nhà trường xuống trước mặt cô: “Đọc cho tử tế, tránh việc con đi học lại phạm phải lỗi gì.”
“Con thì phạm phải lỗi gì được chứ?” Phong Quang tùy tiện lật giở quyển nội quy nhà trường, thấy quyển sách này có vẻ đã cũ thì lại hỏi: “Bố à, cái này bố mới lấy từ chỗ hiệu trưởng về đấy à? Sao nó lại cũ thế này?”
“Cũ là đúng rồi, đây là nội quy nhà trường mà bố đã nhận được khi vào học cấp ba hơn ba trăm năm trước đấy.”
“Bố cũng học ở trường Osiris này á?”
Trên mặt Hạ Triều hiện lên vẻ hoài niệm: “Đúng thế, con không biết một huyết tộc muốn tới Osiris học khó khăn tới mức nào đâu.”
“Chỗ này không phải thích vào là vào được à?”
“Vừa nghe đã biết con không học hành đàng hoàng rồi.” Hạ Triều vung tay vỗ lên đầu cô, “Trường Osiris là trường học do thủy tổ Osiris của ma cà rồng chúng ta sáng lập ra, ngay cả thị trấn này cũng là vì Osiris vĩ đại mà tồn tại. Nơi này đã có lịch sử nghìn năm, con tưởng trường học nổi tiếng danh giá như thế này có thể tùy tiện nhập học được chắc?”