Dương Kiếp không ngốc, tất nhiên đã đoán ra từ sớm rồi. Nói thật, đối với vị phụ hoàng tự nhiên xuất hiện này, hắn ta cũng chẳng có tình cảm cha con gì, mà làm khám nghiệm tử thi trong nha môn bao nhiêu năm, hắn ta cũng đã sớm xem nhẹ chuyện sống chết. Thế nên, bây giờ nghe thấy ca ca cùng cha khác mẹ của mình thừa nhận nói giết cha, hắn ta vẫn có thể bình tĩnh ngồi đối diện nghe chuyện được.
“Ngươi nói cho ta biết chuyện này là muốn thế nào?”
“Ngươi có muốn làm Hoàng đế không?”
Dương Kiếp sững ra, không ngờ Chu Hạnh lại hỏi thẳng vấn đề này như thế, nhưng chỉ sau một lúc, hắn ta lại hỏi ngược một câu: “Muốn thì sao mà không muốn thì sao?”
“Nếu ngươi nói muốn, ta sẽ trợ ngươi lên ngôi Hoàng đế, ngươi không muốn, vậy ta đành phải đi tìm người khác.”
Dương Kiếp vốn muốn nói một câu dõng dạc, nhưng đối mặt với nam tử này, trong lòng lại không khỏi tin rằng hắn nói được thì làm được, nên lại hỏi: “Tại sao ngươi không tự mình lên ngôi Hoàng đế?”
Tuy có Lý Vinh ủng hộ nhưng trong lòng Dương Kiếp cũng rất rõ ràng, đối đầu với Chu Hạnh, cơ hội thắng của hắn không lớn.
“Bởi vì ta không còn sống được bao lâu nữa.”
Chu Hạnh nói ra đáp án ngoài dự đoán của hắn.
Sau một hồi im lặng, Dương Kiếp thất thanh hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
Chu Hạnh cười khẽ: “Lúc mẫu hậu mang thai ta, ta đã bị trúng độc, chỉ có thể sống sót dựa vào giải dược mà phụ hoàng của chúng ta bố thí cho hàng tháng. Phụ hoàng nói với ta rằng, chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời, một ngày nào đó hắn sẽ cho ta thuốc giải chân chính. Nhưng năm ta mười ba tuổi, ta đã biết, độc này không có thuốc giải, thế cho nên... không lâu trước đây, ta đã giết hắn.”
“Chuyện này...”
“Chuyện này đương nhiên là thật rồi, đừng mong mỏi tình thân gì đó ở nhà đế vương, cái gọi là tình thân đều được dùng để tính kế mà thôi.” Chu Hạnh mỉm cười, “Ta vốn định ra tay vào ngày sinh của hắn, trước mắt văn võ bá quan toàn triều, chết trong dáng vẻ không giống một kẻ làm vua. Ai bảo hắn luẩn quẩn trong lòng lại động vào Phong Quang của ta chứ?”
Bất đắc dĩ, hắn đành phải ra tay trước.
Dương Kiếp thật sự không ngờ, người thoạt nhìn hiền lành như Chu Hạnh lại là dạng người thế này.
Khóe môi Chu Hạnh giương lên, nói: “Ta có thể giúp đỡ ngươi quét dọn hết thảy chướng ngại để đăng cơ Hoàng đế, hơn nữa có thể giúp ngươi củng cố lòng người. Nhưng ta chỉ có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Dương Kiếp hỏi một câu theo bản năng, nhưng sau đó nhìn thấy ánh mắt hiểu rõ hết thảy của nam tử đối diện, hắn ta lại lâm vào trầm mặc.
Suy cho cùng, sau khi đã được trải nghiệm phồn hoa chốn cung đình rồi, sao trong lòng có thể không sinh ra dã tâm lớn hơn cơ chứ?
Khóe mắt Chu Hạnh hơi cong lên, chậm rãi nói: “Dùng việc ta giúp ngươi đoạt được ngôi báu, bảo vệ Phong Quang sống vô ưu một đời.”
Vì thế, mọi sự tình mới bắt đầu trở nên có biến hóa.
Cung biến rồi tẩy rửa sạch hoàng cung, những thân tín cũ của Chu Lệ đều bị xử lý dựa vào lý do điều tra thích khách. Khi oán khí của người ở trong cung với Chu Hạnh đã dâng lên đến cực điểm, thân tín Nhất Phúc bên người hắn sẽ vâng mệnh quy phục Dương Kiếp, vạch trần sự thật Thái tử giết tiên hoàng. Ngay sao đó, Dương Kiếp sẽ dẫn binh truy sát nghịch tặc, dùng cái chết của Chu Hạnh để đưa danh vọng của mình lên tới điểm cao nhất, càng chiếm được thêm nhiều lòng người.
Sau cái chết của Chu Hạnh, Dương Kiếp làm gì còn đối thủ nào nữa chứ? Đúng thế, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử đều còn rất nhỏ, ai có thể là đối thủ của hắn ta được?
Dương Kiếp vẫn nhớ rõ, đêm đó, sau khi nói chuyện xong, lúc Chu Hạnh chuẩn bị đi, hắn ta đã hỏi: “Ngươi không sợ sau khi ta lên ngôi sẽ không giữ lời hứa ư?”
Lúc đó, Chu Hạnh cũng chỉ cười khẽ một tiếng, nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, đáp: “Lúc đầu, khi ta lựa chọn để Phong Quang ở lại bên cạnh mình, chưa từng nghĩ tới sau khi ta chết nàng sẽ thế nào. Chỉ là nghĩ, ta muốn nàng là muốn thôi, nhưng bây giờ... ta đột nhiên hối hận khi đã quá gần gũi với nàng, lắm lúc ta nghĩ, có nên giết nàng để cùng chết với ta hay không.”