Không lâu sau liền truyền ra tin tức Bệ hạ bị thích khách ám sát, theo sau đó, trong cung trải qua một lần thanh trừng lớn, là Thái tử hạ lệnh tra rõ thích khách, không ít người bị giết, cũng có không ít người bị bắt. Người trong cung hoảng hốt lo âu, sau lưng càng buông lời oán hận Thái tử nhiều hơn.
Cũng đúng lúc này, thế lực trong triều được chia làm hai phe, một phe ủng hộ Nhị hoàng tử lên ngôi, đương nhiên phe này do Lý Vinh đại tướng quân cầm đầu. Lý do rất đơn giản, trước khi Bệ hạ băng hà đã nói trên cung yến rằng muốn phế Thái tử, lập tân Thái tử. Còn phái còn lại thì do những người theo phe Thừa tướng trước đây đứng đầu ra mặt phản bác, tiên hoàng chưa từng nói rõ rằng muốn lập Nhị hoàng tử làm Thái tử, hơn nữa chiếu thư phế Thái tử còn chưa hạ, mà chân Thái tử cũng đã lành lại rồi, đương nhiên Thái tử phải đăng cơ.
Hai bên tranh cãi túi bụi cũng không gây trở ngại gì cho Phong Quang, cho đến tận khi có tin tức Thái tử giết tiên hoàng truyền ra.
Người thả ra tin tức là Nhất Phúc, hắn phản bội Chu Hạnh.
Một đêm này, gió rất lạnh.
Chu Hạnh cũng không quay về Đông cung.
Phong Quang đứng chờ ở cửa Đông cung rất lâu nhưng chỉ chờ được một thái giám mang tin tức tới, nói Nhị hoàng tử tự mình dẫn binh, ở Ngọ môn muốn giết nghịch tặc Chu Hạnh có ý đồ chạy trốn.
Đương nhiên cô không tin, người thông minh như Chu Hạnh sao có thể dễ dàng bị giết chết như thế được? Đến tận khi Dương Kiếp tới, sau lưng hắn là một chiếc xe ngựa, Phong Quang không hỏi trong xe ngựa có gì, thậm chí cô còn không muốn nhìn một cái đã xoay người bước vào trong cung, đáng tiếc lại bị cung nữ chặn lại.
“Hạ tiểu thư.” Dương Kiếp thích gọi cô như trước đây, có lẽ hắn nên gọi cô một tiếng đại tẩu, nhưng hắn chưa bao giờ gọi Chu Hạnh là đại ca, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có tiếng “Hạ tiểu thư” này là thích hợp nhất.
Phong Quang ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng trả lời một tiếng: “Nhị hoàng tử điện hạ.”
Dương Kiếp khựng lại trong giây lát rồi mới nói: “Hôm nay ta tới là vì muốn đưa hắn trở về.”
“Sao hả? Nhị hoàng tử điện hạ cũng làm chân chạy cơ à?” Cô không hỏi “hắn” là ai, thậm chí còn muốn phớt lờ chữ “hắn” đó đi.
Dương Kiếp đáp: “Hạ tiểu thư, sao cứ phải lừa mình dối người như thế chứ?”
Phong Quang không nói gì.
Đột nhiên hắn ta thở dài, dường như Dương Kiếp trước nay quen với việc sống chết chưa bao giờ thở dài như vậy, sau một lát hắn ta mới nói tiếp: “Nàng không cần hận ta, hắn không phải chết trong tay ta.”
“Chu Hạnh không thể nào chết được...”
“Hạ tiểu thư, ta biết nàng không thích ta, nhưng hôm nay, ta muốn nàng nghe hết những gì ta nói.”
Cô im lặng.
“Chu Hạnh... ta rất cảm kích hắn, cũng rất bội phục hắn, hắn là một người mà ta vĩnh viễn không thể nào theo kịp.” Tiếp theo sau đó, Dương Kiếp chậm rãi kể chuyện.
Một tháng trước, một vị khách không mời đột nhiên tới tẩm cung của Nhị hoàng tử.
“Nhị hoàng đệ, vi huynh có việc muốn trao đổi với ngươi.”
Lúc đó, hai người đang trong thời kỳ đoạt vị vô cùng kịch liệt, Trần Hồng Đậu chắn trước người Dương Kiếp, vẻ mặt đề phòng, dường như đã quên mình chỉ là một thai phụ.
Dương Kiếp nhìn nam tử áo trắng trước mặt, cuối cùng nói với Trần Hồng Đậu: “Nàng ra ngoài trước đi.”
Trần Hồng Đậu lo lắng, nhưng nhìn vẻ mặt Dương Kiếp, cuối cùng vẫn mang theo thái giám và cung nữ ra ngoài.
Chu Hạnh tùy ý ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, nâng chén trà lên ngửi hương vị, cảm thấy không hợp với khẩu vị của mình nên lại đặt xuống, nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Ta nghĩ chắc ngươi cũng biết, cái chết của phụ hoàng là do ta làm.”