“Thành thân...” Phong Quang khựng lại rất lâu, vẻ mặt tươi cười cũng tắt lịm, cô hỏi: “Tại sao đột nhiên ngươi lại muốn thành thân?”
Thuật Phong nhẹ nhàng đáp: “Phong Quang cũng biết, tuổi của ta không còn trẻ nữa.”
“Nhưng mà... nhưng mà trước giờ ngươi chưa từng nói rằng ngươi muốn thành thân gì cả...”
“Thế nên, chẳng phải giờ ta đang nói với Phong Quang đấy sao?”
Giờ phút này, Phong Quang không muốn nhìn thấy nụ cười của hắn nữa, cô cố chấp hỏi: “Vậy tân nương thì sao? Người mà ngươi muốn cưới là ai?”
“Là một vị tiểu thư thế gia ở Kinh Thành.” Khóe môi Thuật Phong hàm chứa một nụ cười nhạt: “Hôn lễ của chúng ta sẽ được tổ chức vào tháng sau, nếu Phong Quang có hứng thú với tân nương của ta, tới lúc đó có thể tới đây tham gia hỉ yến.”
Thích Viễn bưng theo bát thuốc chậm rãi đi tới, dường như y chẳng cảm nhận được không khí có phần khác lạ ở đây, đặt bát thuốc xuống trước mặt Thuật Phong: “Công tử, uống thuốc.”
Thuật Phong không động đậy.
Bàn tay Phong Quang đặt dưới bàn đã túm chặt lấy góc áo của mình, cô nói với vẻ không thể tin: “Ngươi đùa ta thôi, đúng không? Giống như trước kia, ngươi thích nhất là chọc cho ta tức điên lên...”
“Ta muốn cưới vợ, tại sao Phong Quang lại tức giận chứ?” Lúc Thuật Phong nói ra câu này, trong mắt đã không còn vẻ dịu dàng như trước đây nữa.
Phong Quang đứng lên, ánh mắt bướng bỉnh của cô khóa chặt lấy hắn: “Chẳng lẽ ngươi không biết là ta thích ngươi ư?”
“Ta biết.” Ý cười hiện lên trên khóe miệng Thuật Phong: “Ta cũng rất thích Phong Quang. Đối với ta mà nói, Phong Quang là một vãn bối rất đáng yêu.”
“Ta không phải vãn bối của ngươi!”
“Tuy rằng không có quan hệ huyết thống, nhưng...”
Phong Quang đập mạnh chậu hoa xuống đất, hét lên: “Thuật Phong, ta chán ghét ngươi!”
Ngay sau đó, cô xoay người rời khỏi nơi làm cho cô cảm thấy khó lòng mà chịu đựng nổi này.
Trên mặt Thuật Phong cũng chẳng còn ý cười gì nữa.
“Như thế thật sự có tốt không?” Thích Viễn không bộc lộ nửa phần cảm xúc, hỏi một câu.
“Nàng cách ta càng lúc càng xa mới tốt.” Thuật Phong ho khan vài tiếng, tiếng ho khan này nghe có vẻ còn mãnh liệt hơn trước đây. Cho đến khi hộc ra một ngụm máu tươi rồi, hắn mới túm chặt lấy ngực áo, trái tim nơi lồng ngực đang vô cùng đau đớn.
Cô cần phải cách hắn càng xa càng tốt, chỉ có như thế, cô mới có thể sống sót.
Chạy ra khỏi Linh Lung trang, Phong Quang cũng không quay lại Hạ phủ ngay mà đi lang thang một mình trên phố, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau đớn.
Chín năm qua, cô đã sống trong tâm trạng thấp thỏm bất an, vì ở huyện Đồng hoàn toàn không hề có sự xuất hiện của Trần Hồng Đậu, ngay cả Dương Kiếp có hôn ước từ nhỏ với cô cũng không thấy xuất hiện. Dường như cô đang hoàn toàn ở bên ngoài cốt truyện, Hệ thống chủ cũng chẳng thèm để ý tới cô, càng khiến cô phải luống cuống chân tay chính là người đàn ông có tên Thuật Phong kia.
Thậm chí cô còn nghĩ, cốt truyện, mục tiêu công lược gì đó cứ lăn hết sang một bên cũng được, cô chỉ cần người đàn ông tên Thuật Phong kia là được. Thế mà… thế mà giờ hắn lại nói hắn sẽ cưới vợ.
Cô tưởng rằng, những năm gần đây, hắn cũng phải có cảm giác với mình, cho dù hắn đã từng nói rằng người mà hắn thích đã chết rồi. Cô cũng cho rằng chỉ cần cô cố gắng, nỗ lực hơn nữa, không phải để hắn có thể quên nữ nhân ấy đi mà là muốn hắn có thể tiếp nhận mình, vậy thì rồi hắn cũng sẽ thích mình thôi. Nhưng kết quả là, một câu hắn sẽ lấy vợ đã đánh nát mọi ảo tưởng trong lòng cô.
Bao nhiêu năm gần gũi của hai người được tính là gì đây? Bao nhiêu ái muội như thế được tính là gì đây?
Phong Quang đi lang thang trên phố không có mục tiêu gì, vẻ mặt hoảng hốt, cuối cùng vẫn là Liên Tử tìm được cô.
“Tiểu thư, người làm sao thế? Chẳng phải người tới Linh Lung trang à?”
“Không có gì... Ta sẽ không bao giờ tới Linh Lung trang nữa.” Cô nhìn Liên Tử đứng ở trước mặt, thần sắc mệt mỏi: “Chúng ta trở về thôi.”