Những chuyện xảy ra ở huyện Đồng không thể nào giấu giếm được Linh Lung trang, nói đúng hơn là không thể nào giấu giếm được chủ nhân của Linh Lung trang.
Thuật Phong biết hết những chuyện này, nhưng không tham dự vào. Thứ duy nhất khiến hắn quan tâm, ngoại trừ Hạ phủ ra... chính xác là thiên kim tiểu thư của Hạ phủ ra thì không còn gì cả.
Nhưng hắn sắp phá lệ rồi.
Thư Cù nhanh chóng mang theo người của nha môn quay lại ngôi nhà này. Điều làm hắn ta cảm thấy bất ngờ chính là Thuật Phong vẫn còn đang đứng ở đây, ngay trước cửa, trong lòng hắn là tiểu cô nương đang ngủ say. Ánh mắt Thuật Phong một khắc trước vẫn là dịu dàng lưu luyến, nhưng khi thấy đoàn người Thư Cù tới thì lập tức trở nên lạnh như băng, tuy rằng hắn vẫn đang mỉm cười.
Thư Cù thấy sau lưng lạnh run, căng da đầu đi tới, thân thiện hiền lành quan tâm hỏi: “Ôi trời, Hạ tiểu thư làm sao thế này? Ngủ rồi à? Nàng không sao chứ? Bởi vì lo lắng cho nàng nên ta đã gọi thêm rất nhiều người tới đây rồi này.”
“Phong Quang rất ổn, không làm phiền đại nhân phải lo lắng.” Thuật Phong cười ôn hòa, nho nhã. Người khác nhìn hắn thì như tắm mình trong gió xuân, còn Thư Cù nhìn hắn thì... thấy chẳng khác nào Diêm Vương đang thúc giục đòi mạng cả.
Thư Cù nhìn trái nhìn phải, sau đó lại cười hì hì nói tiếp: “Chuyện này... không sao là tốt rồi. Bệ hạ cũng thường xuyên nói ta làm việc quá hấp tấp, cũng may lần này Hạ tiểu thư không bị thương, nếu không ta thật sự không thể thoái thác được tội của mình.”
Ánh mắt mang ý cười của Thuật Phong trở nên thâm thúy hơn nhiều, như có một tầng sương mù màu đen đang giăng đầy. Vốn đã chẳng có ai có thể nhìn thấu hắn, giờ phút này hắn lại càng làm cho người ta có cảm giác bị áp bức gấp bội. Chỉ nghe hắn đáp: “Đại nhân đều vì phá án, có gì sai chứ?”
Cảm giác áp bức quá lớn, cho dù Thư Cù có cố gắng chống đỡ nở nụ cười cũng không thể duy trì được nữa.
“Đại nhân, trong mật thất có vài thứ khác thường, ngươi không định cho người vào xem xét sao?”
“Đi!” Thư Cù vội vàng vẫy tay ra hiệu cho người sau lưng: “Vào lục soát cho ta, đứng ngẩn ra đó làm gì hả?”
“Vâng, đại nhân.” Đám nha sai lập tức ùa vào trong nhà.
Thư Cù một mình đứng ở bên ngoài chịu đựng ánh mắt nửa cười nửa không của Thuật Phong. Đúng lúc hắn ta tưởng trái tim mình sắp ngừng đập tới nơi rồi thì người của hắn ta rốt cuộc cũng trở ra, còn mang cho hắn ta một tin tức rất không hay ho.
Vụ án trẻ con mất tích làm hắn phiền não bao nhiêu ngày nay cuối cùng cũng có kết quả. Đám trẻ con mất tích đều đã được tìm thấy, nhưng không một ai còn sống cả.
Trong lòng Thư Cù nhất thời nặng nề, hắn ta nhìn về phía Thuật Phong, Thuật Phong vẫn ung dung đứng tại chỗ, thỉnh thoảng lại vỗ về nhẹ nhàng lên lưng tiểu cô nương trong lòng mình để dỗ dành cô ngủ càng an ổn hơn. Ai mà nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn đều nghĩ người đàn ông mặc đồ trắng, tóc trắng này là một người tràn đầy tình thương yêu, nhưng chỉ có Thư Cù mới biết, hắn là người lạnh lùng từ trong xương cốt.
Cho dù có đặt xuống trước mặt hắn bao nhiêu thi thể trẻ con thì cùng lắm hắn sẽ chỉ thở dài thườn thượt kiểu trách trời thương dân mà thôi chứ thực ra trong lòng chẳng có một chút dao động nào.
Thư Cù thầm nghĩ, sao mình lại có suy nghĩ ngây thơ như thế được chứ, sao lại muốn đi tìm một chút tình cảm của con người từ trên người gã Thuật Phong này? Hắn ta thu lại tầm mắt, nói với thuộc hạ của mình: “Mau tới Hạ phủ tìm con trai của Liễu thị là Ô Kỳ tới đây.”
“Ô Kỳ...” Phong Quang đang từ từ tỉnh lại, nghe thấy tên này thì nỉ non ra thành tiếng, cô dụi mắt, mơ hồ hỏi: “Nó làm sao thế?”
Thư Cù đáp: “Ngươi không nhớ gì à? Trong mật thất ở trong nhà nó có...”
“Không có gì.” Thuật Phong ngắt ngang lời Thư Cù, hắn dịu dàng xoa tóc Phong Quang, dịu dàng đáp: “Chỉ là gọi nó tới hỏi mấy câu mà thôi.”
Bị ánh mắt của Thuật Phong quét tới, Thư Cù lại thấy lạnh cả sống lưng. Hắn ta biết đây là ánh mắt cảnh cáo, cảnh cáo hắn ta không được nói cho tiểu nha đầu này biết về chuyện khủng khiếp kia.