“À thì… thật ra quan hệ giữa tôi và Hàn Trần rất bình thường.” Phong Quang vội vàng phủ nhận, lại nói: “Sở dĩ Cổ Lam nói như vậy, hoàn toàn là vì cậu ta hiểu lầm thôi!”
Hàn Kỳ cười nói: “Vậy sao?”
“Đương nhiên là thật rồi!” Tiếp đó, cô kể lại từng chuyện xảy ra sau đó cho cậu.
Sau khi Cổ Lam nói ra câu thật ra Phong Quang và Hàn Trần đang ở bên nhau, bầu không khí trong phòng khách đột nhiên yên tĩnh lại.
Mộc Cẩn ngây người nhìn Hàn Trần, cô ta ngơ ngẩn hỏi: “Hội trưởng, những gì Cổ Lam nói là thật sao?”
“Chuyện này hả… “
Phong Quang vừa nghe thấy lời nói mang theo ý cười này của Hàn Trần đầu óc đã căng thẳng, cô cướp lời nói trước: “Đương nhiên là giả rồi!”
Không, cậu ta nói như vậy hoàn toàn sẽ khiến người khác hiểu lầm!
Phong Quang tức giận nhìn chằm chằm cậu ta, thật sự muốn cho cậu ta một cái bạt tai, nhưng nghĩ mình không đánh lại được cậu ta nên cô đành bỏ qua.
“Vì cậu sắp ngã, cho nên mới túm lấy tay cậu? Hạ Phong Quang, cậu nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi chắc?”
“Ồ, nếu không phải vì cái lý do này, vậy cậu thử nói xem, cái thói xấu lần nào nói chuyện cũng thích nắm lấy cổ tay người khác của cậu là vì sao vậy?” Phong Quang chớp mắt ‘ngây thơ’: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy nói chuyện như vậy càng có thể thể hiện được khí thế mình là thiếu gia nhà họ Cổ à?”
Nếu như nói người thích nắm tay con gái nói chuyện để thể hiện mình là người cực ngầu, cực bá đạo, đó chắc chắn là Cổ Lam rồi.
Sắc mặt Cổ Lam lập tức cứng đờ, có lẽ bản thân cậu ta cũng nghĩ đến cái tật xấu này của mình, nhưng cậu ta cũng rất khổ tâm, không hiểu tại sao mỗi lần nói chuyện với con gái, cậu ta lại có cái động tác này.
Dĩ nhiên Cổ Lam sẽ không hiểu được, vì cậu ta đang ở tiêu chuẩn nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình, một tiêu chuẩn khiến người khác cảm thấy cậu ta rất tà mị bá đạo.
“Tính kỹ thì từ khi tôi và cậu đính hôn trở đi, hình như mỗi lần tâm trạng cậu kích động sẽ đều túm lấy tay tôi nói chuyện, nếu như suy nghĩ theo tư duy của cậu…” Phong Quang nhướn mày cười: “Vậy có phải tôi cũng sẽ cho rằng giữa cậu và tôi có cái gì đó không?”
Cổ Lam lập tức nói lớn: “Hạ Quang Phong cậu đừng có ở đây mà nói năng linh tinh! Hôn ước của tôi và cậu hoàn toàn là do ba mẹ tôi định đoạt, tôi chưa bao giờ chấp nhận hết!”
“Nhưng cậu chưa bao giờ từ chối trước chỗ đông người, không phải sao?”