Hàn Trần nói: “Nhìn có vẻ là ba mẹ tôi rất thích cậu.”
“Vậy sao…” Phong Quang cười ngại ngùng, cô lại chợt nhớ ra một chuyện, “Phải rồi, chuyện cậu bị bệnh tôi không nói với ông ngoại cậu, vì tôi sợ sức khỏe của ông không chịu được.”
“Ông ngoại của tôi…” Trong đôi mắt của cậu ta nhất thời xuất hiện vẻ mờ mịt, rất nhanh, lại là cười như trước, “Không sao, ông không biết chuyện này sẽ tốt hơn.”
Khóe miệng cậu ta xuất hiện một nụ cười khẽ như gió xuân: “Là tôi không đúng.”
“Vốn dĩ là cậu không đúng…” Phong Quang thấy sắc mặt cậu ta trắng bệch, bộ dạng lại yếu ớt, trong lòng không nhịn được mà thương xót cậu ta, cô hắng giọng: “Ờ mà... chờ ba mẹ cậu trở lại, tôi sẽ đi.”
Cậu ta khẽ gật đầu: “Cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi lâu như vậy.”
“Nói thế nào chúng ta cũng học cùng một trường, cậu còn là hội trưởng hội học sinh nữa, phải rồi…” Cô cười lấy lòng: “Sau này nếu như tôi không cẩn thận phạm sai lầm gì, cậu có thể nể mặt tôi vất vả cứu cậu như vậy mà không trừ điểm lớp tôi được không?”
“Chuyện này…tôi không thể bảo đảm được.” Trong giọng nói nhẹ nhàng của cậu ta mang theo hàm ý xin lỗi.
Phong Quang lại vội vàng nói: “Không được, không được nhỉ. Tôi biết hội trưởng hội học sinh phải chấp hành quy định một cách công bằng. Tôi không nên đưa ra yêu cầu này.”
“Cậu giận rồi à?” Khóe miệng cậu ta khẽ cong lên, đó là một độ cong tuyệt đẹp, trong đôi mắt như đá đen mang theo ánh sáng dịu dàng, ánh mắt cậu ta nhìn cô giống như ánh mặt trời ấm áp.
Trái tim Phong Quang hẫng một nhịp. Trái tim nhỏ bé của cô thật sự không chịu nổi bộ dạng dịu dàng của hắn, mặt cô hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Tôi không thèm tức giận …”
“Phong Quang, tôi rất xin lỗi.” Trong mắt cậu ta lúc này là nỗi cô đơn tràn ngập: “Có rất nhiều chuyện tôi đều không có cách nào làm được.”
“Không sao đâu… Câu không cần cảm thấy có lỗi.” Phong Quang cũng không hiểu sao đột nhiên cậu ta lại nói xin lỗi cô, đặc biệt là bộ dạng thất thần của cậu ta, càng giống như một thế giới bốn mùa đều tràn trề sức xuân đột nhiên mất đi ánh mặt trời, khiến người khác cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, “Chẳng qua tôi chỉ thuận miệng nói thôi mà. Cậu yên tâm, sau này nếu như tôi phạm lỗi, cậu nên làm thế nào thì cứ làm như vậy, tôi sẽ không làm khó cậu đâu.”
“Không cần nói cảm…” Phong Quang đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Hàn Trần bây giờ đối xử với cô rất lịch sự, nhưng trước đó thái độ của cậu ta đối với cô rất ác độc, cô đối mặt với cậu ta bây giờ càng cảm thấy phải thận trọng nhiều hơn, phải cẩn thận nhiều hơn.
Cậu ta quá nhạy cảm, dường như chỉ cần cô nói một điểm không đúng là sẽ khiến cậu ta áy náy và đa cảm, bởi vậy cũng sẽ khơi dậy cảm giác tội lỗi trong lòng cô.