Cậu ta ở trường có thân phận thế nào, đạt được những phần thưởng hay huy chương gì, cũng chưa bao giờ nói với ông ngoại của mình, bởi vì cậu cảm thấy mình chỉ là làm những chuyện ở trong phạm vi khả năng, không phải việc gì quá to tát cả.
Phong Quang lại dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Trần. Nếu nói những chuyện lần nào đi thi cũng đứng đầu, làm hội trường hội học sinh như thế này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, vậy đối với học sinh mà nói, chuyện như thế nào mới được coi là chuyện lớn không biết?
“Ôi, biết ngay là con không muốn để ông lo lắng mà. Được rồi, con nói chuyện với bạn đi, ông đi vào trong lấy dụng cụ.” Nói xong, ông lão chậm rãi bước vào trong phòng.
Hàn Trần để cặp sách lên trên bàn trà, giống như bây giờ cậu ta mới có thời gian nói chuyện với Phong Quang, cậu ta cười nói: “Không ngờ là người liên hệ với tôi lại là bạn học Hạ.”
“Tôi cũng không ngờ là hội trưởng đó.” Phong Quang nhún vai, thái độ không tập trung.
Hàn Trần cười: “Tay nghề của ông ngoại tôi rất giỏi, bạn học Hạ có thể yên tâm, đồ của cậu sẽ sửa được thôi.”
“Tôi không lo lắng.” Phong Quang tùy tiện tìm một cái ghế bành ngồi xuống, lại ngước mắt lên nhìn cậu ta: “Chỉ là tôi không ngờ hội trưởng đại nhân công chính nghiêm minh cũng có lúc có tình người. Tôi còn tưởng là ở trong lòng hội trưởng ngoài trừ điểm người khác ra, không còn chuyện gì khác nữa cơ đấy.”
“Tôi vẫn sẽ nghĩ tới những chuyện khác.” Hàn Trần khẽ nhếch đôi môi mỏng, cười nhẹ. Ở trong không gian mang đậm màu sắc cổ xưa dường như khiến người ta cảm thấy được nụ cười đẹp nhất trên đời của mỹ nam, cậu ta nói: “Ví dụ như nói tới cái ghế mà bạn học Hạ đang ngồi là ghế bành được làm từ gỗ sưa tốt nhất từ hơn bốn trăm năm trước, đã từng có người bỏ ra mấy trăm vạn tới mua lại, nhưng ông ngoại tôi vẫn tiếc không nỡ bán, tới cả đụng cũng không dám đụng tới.”
Quang Phong như ngồi trên đống lửa, lập tức đứng phắt dậy, “Hội trưởng…”
“Bạn học Hạ yên tâm.” Khóe môi cậu ta mang theo ý cười như có như không, “Tôi sẽ không nói với ông ngoại đâu. Cậu làm chuyện quá đáng như vậy, cậu cũng không cần cảm thấy có lỗi với lương tâm, dù sao ông ngoại tôi cũng già rồi, rất khó để nhớ chuyện gì.”
Phong Quang: “…”
Không, cậu ta nói như vậy, vốn dĩ cô không cảm thấy áy náy thì cũng sẽ thấy cắn rứt lương tâm có biết không hả!?