“Cái gì mà cậu có cơ hội rồi, là chúng ta có cơ hội rồi!” Tiếng một nam sinh khác lại vang lên. Cậu ta còn không khách khí vỗ lên đầu nam sinh ngồi trước mặt mình.
Không khí nhất thời náo nhiệt hẳn lên.
Đột nhiên tiếng đập bàn rất mạnh vang lên, nam sinh vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm Phong Quang đang đứng trên bục giảng, biểu cảm của cậu ta không rõ ràng. Cậu ta lạnh lùng quét qua cả lớp một lượt: “Mấy người ồn ào quá làm tôi không ngủ được.”
Lập tức, cả lớp im như thóc.
Thầy chủ nhiệm lau mồ hôi trên trán: “Em Hạ, chỗ ngồi của em là ở gần cửa sổ, chính là cái chỗ còn trống đó.”
Mộc Cẩn đột nhiên hô lên một tiếng đau đớn, thì ra có một cuốn sách đập lên đỉnh đầu cô ta. Nam sinh vốn dĩ vẫn còn đang nằm bò ra ngủ phía sau lưng cô ta lười biếng nói: “Đã nói là đừng có làm ồn để tôi ngủ rồi, cậu bị điếc à?”
“Này, Cổ Lam! Cậu có biết tôn trọng người khác không vậy! Không biết là tùy tiện cầm sách đập người khác là một chuyện rất mất lịch sự à!?” Mộc Cẩn xoa xoa đầu, không nhịn được mắng mấy câu. Cô ta phải làm một thục nữ, chứ không phải một kẻ điên giống như Cổ Lam.
Cổ Lam miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng nói: “Cậu theo tôi ra ngoài.”
“Cậu muốn làm gì!?” Trực giác của Mộc Cẩn mách bảo Cổ Lam này không phải là người tốt gì, cậu ta muốn gọi bạn học mới ra ngoài, nói không chừng còn muốn bắt nạt người ta cũng nên.
Vì tình hình của ba người này mà tất cả mọi người trong lớp đều dồn ánh mắt về phía họ.
Phong Quang coi như không nhìn thấy những ánh mắt này. Cô đặt cặp sách xuống, lấy sách ra: “Tôi phải học bài, nếu bạn Cổ Lam có chuyện gì thì để giờ giải lao hãy nói đi.”
“Tôi chỉ là đang thông báo với cậu, tôi có hỏi ý kiến của cậu à?” Cổ Lam đi thẳng qua túm lấy tay cô kéo dậy nói: “Đi theo tôi.”
Thế là Phong Quang cứ thế bị cậu ta lôi ra ngoài như vậy.
Ra ngoài hành lang, vì đang là thời gian tự học cho nên không có ai qua lại, Cổ Lam đẩy Phong Quang vào tường, lập tức buông tay cô ra, tức giận đùng đùng hỏi: “Tại sao cậu lại đến Lịch Hải?”