Phong Quang không biết Tô Phạt đã nói gì với Tiếu Tiếu, nhưng cô biết đó chẳng phải chuyện tốt gì. Nhưng, bây giờ không phải lúc để cô hỏi chuyện này, bên kia, không khí giữa Tô Phạt và Giản Am đã trở nên vô cùng căng thẳng, gần như chạm vào là nổ.
Giản Am lạnh lùng nói: 'Đoạn thời gian ở nhân gian đã phiền ngươi phải chiếu cố rồi.”
“Ở nhân gian, ngươi là quân, ta là thần, Ma quân nói khách sáo rồi.” Tô Phạt mỉm cười lễ phép, dường như đã quên hẳn chuyện năm đó chính hắn đã sắp xếp việc giết chết Giản Am.
Hắn tỏ vẻ đã quên thì Giản Am cũng giả bộ không nhớ: “Năm đó, bất luận là chiến sự hay trị quốc, mỗi lần ngươi giải thích đều khiến ta vô cùng kinh ngạc.”
“Năng lực của Ma quân đại nhân cũng không phải bình thường.”
“Có giỏi cũng chẳng bằng ngươi.”
Tô Phạt cười khẽ: “Thủ đoạn trị quốc của Ma quân chẳng phải cũng khiến người ta phải khen ngợi đó sao?”
Phong Quang nghe bọn họ nói chuyện, ngươi một câu, ta một câu, nghe tới nghe lui cũng chỉ thấy bọn họ thổi phồng lẫn nhau, sắc mặt cô tối sầm, lập tức dẫn Tiếu Tiếu ra ngoài. Cô không nghĩ Tô Phạt sẽ để cô rời đi như thế, hắn sẽ nhanh chóng đuổi theo thôi.
Tiếu Tiếu ra khỏi quán rượu nhưng vẫn giữ thái độ im lặng, Phong Quang ngồi xổm xuống, mắt đối mắt với con bé: “Tiếu Tiếu, con làm sao thế?”
“Con... con không sao cả.” Ánh mắt Tiếu Tiếu hoảng loạn, không dám nhìn thẳng vào Phong Quang.
Phong Quang không tin những lời Tiếu Tiếu nói, cô cưỡng ép kéo Tiếu Tiếu vào lòng mình: “Cho dù con có thừa nhận mẹ là mẹ của con hay không nhưng chuyện mẹ sinh con ra là sự thật không thể nào thay đổi được, thế nên mẹ có quyền được quan tâm tới con. Giờ con nói cho mẹ biết, có phải cha con nói gì với con không hả?”
“Con...” Tiếu Tiếu nghẹn ngào mấy tiếng, cuối cùng khóc òa lên: “Cha nói người căn bản không muốn con được sinh ra, bởi vì mẹ kiên quyết... là mẹ trốn tới nhân gian sinh Tiếu Tiếu ra...”
Phong Quang nghe thấy thế thì không ngừng thầm mắng gã Tô Phạt kia, cho dù hắn không thích Tiếu Tiếu thì cũng không nên nói ra mấy lời như thế trước mặt con trẻ chứ.
Cô ôm Tiếu Tiếu vào lòng, để Tiếu Tiếu gục xuống vai mình, vuốt ve cái gáy của nó, an ủi con bé: “Cha con lừa con thôi... Cha không hề có suy nghĩ như thế đâu. Tiếu Tiếu, con không biết chứ, cha con là người rất lợi hại, nếu cha không muốn Tiếu Tiếu được sinh ra thì sao đến giờ Tiếu Tiếu còn có thể quay về bên người mẹ được chứ?”
Trước khi biết thân phận thật sự của Tô Phạt, có lẽ Phong Quang còn nghĩ hắn quả thực không phát hiện ra sự tồn tại của Tiếu Tiếu, nhưng sau khi biết thân phận hắn rồi, cô lại nghĩ theo cách khác. Tô Phạt là dạng người gì chứ? Chỉ cần hắn muốn, trong thiên hạ này sẽ chẳng có chuyện gì mà hắn không biết được, giờ Tiếu Tiếu vẫn còn sống khỏe mạnh, cô cũng không tin chuyện trước đó Tô Phạt hoàn toàn không biết sự tồn tại của Tiếu Tiếu.
Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, khóc nức nở: “Nhưng mà cha... Cha nói, người chỉ yêu một mình mẹ mà thôi... Cha căn bản không thích con... Nếu... nếu con không phải con gái của mẹ, vậy thì ở trong mắt cha, con... chẳng khác nào người xa lạ...”
Suýt chút nữa thì Phong Quang đã chửi ầm lên rồi, rốt cuộc gã Tô Phạt này muốn gì đây hả? Ở trước mặt con trẻ mà nói mấy câu này được à? Có bao nhiêu đứa trẻ xuất hiện bóng ma tâm lý chỉ vì lúc chúng còn nhỏ, cha mẹ đã nói những lời tổn thương tới chúng?
Cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, Phong Quang vội vàng vỗ về Tiếu Tiếu đang khóc trong lòng mình, cô nhẹ giọng nói tiếp: “Đừng nghe những gì cha con nói, cha cố ý nói vậy để đùa con thôi.”