Sau khi đồng ý đầy qua loa, Chung Nhiên bắt đầu nổi lên suy nghĩ muốn giết Giản Am, sự tình phát triển đúng theo hướng dự đoán của hắn, nhưng hắn lại tính sai một chuyện, đó là Phong Quang.
Sau khi Phong Quang biết hắn muốn ra tay với Giản Am và Lưu Li thì đã chạy tới ngăn cản dự định móc trái tim cứu người của Lưu Li, nhưng cô vẫn tới muộn một bước, Giản Am đã chết rồi.
Chuyện này khiến cho Chung Nhiên không thể nào giải thích nổi. Hắn nhìn Phong Quang bằng ánh mắt khó hiểu: “Phong Quang... Tại sao nàng lại muốn phá hỏng kế hoạch của ta, nếu kế hoạch thành công, nàng có thể bất tử với ta, chẳng phải như thế sẽ rất tốt hay sao?”
“Không tốt!” Phong Quang không thích Lưu Li, nhưng nhận thức nên có nói với cô rằng, cô không thể yên tâm, thoải mái sử dụng trái tim của người khác như thế, càng quan trọng hơn là... đối với chuyện gọi là bất tử, cô luôn bài xích từ trong bản năng.
Nhưng Chung Nhiên lại không hiểu, hắn chỉ cảm thấy nếu cô thích hắn thì dù hắn có làm gì, muốn làm gì, cô cũng phải chấp nhận, huống chi, việc này làm là vì cô.
Vì cô nên mới làm sao?
Phong Quang cười phản bác: “Thay vì nói vì ta thì nên nói là vì chính ngươi đi. Chung Nhiên, ta không biết ngươi có thân phận gì, nhưng ta biết rất rõ ràng một chuyện, đó là ngươi vô cùng cô đơn. Ngươi nói ngươi đã đạt được sự bất tử, vậy chắc chắn ngươi cũng ở một mình rất lâu rồi, chỉ vì cô đơn nên ngươi mới muốn tìm một người bất tử cùng ngươi mà thôi.”
“Ta thích nàng...”
“Không, ngươi căn bản không hề thích ta, nếu ngươi thật sự thích ta thì sẽ không làm ra những chuyện mà ta chán ghét như thế này, bắt ta ăn một quả tim người. Ngươi nghĩ ta là người nguyên thủy chắc?” Nói đến đây, cô cảm thấy cực kỳ phản cảm khi nghĩ tới chuyện dơ bẩn đó, còn cả... thái độ coi thường sinh mệnh người khác của hắn nữa.
“Phong Quang, ta muốn nàng bất tử cùng với ta.”
“Ta từ chối!” Khi đó, Lưu Li vô cùng sợ hãi, nhưng không biết Phong Quang lại lấy dũng khí ở đâu ra mà có thể bày ra tư thế không chịu thua trước mặt người đàn ông đó, “Ngươi không hề thích ta, ngươi chỉ cảm thấy trong tất cả mọi người, ta là người khiến ngươi hơi hài lòng hơn một chút, thế nên ngươi mới lựa chọn ta, không đúng sao? Lỡ như một ngày nào đó ta làm ngươi cảm thấy không còn thú vị như thế nữa, có thể ngươi sẽ lại không hề do dự mà móc trái tim ta ra cho người khác ăn, ta nói có đúng không?”
Chung Nhiên trầm mặc, bởi vì hắn đột nhiên không biết liệu ý nghĩ của mình có đúng như cô vừa nói không? Cô chỉ là một lựa chọn của hắn mà thôi? Hắn chưa từng nghĩ tới điều này. Nếu hắn thật sự không còn hứng thú với cô nữa, liệu có đúng là hắn sẽ quyết đoán vứt bỏ cô rồi chọn một người khác hay không?
Vấn đề này, hắn không thể nào trả lời được.
Phong Quang đợi mãi không thấy hắn trả lời thì bật cười lạnh lùng: “Ta nói không sai, đúng không? Nếu ta thật sự đạt được sự bất tử, ta cũng chỉ là vật để ngươi chơi đùa giết thời gian thôi. Giá trị tồn tại của ta chỉ dùng để bổ khuyết cho quãng thời gian ngươi tìm được một thứ đồ chơi tiếp theo, giúp ngươi không thấy nhàm chán. Chung Nhiên, bản thân ngươi như thế, ngươi có tư cách gì mà đòi ta phải trường sinh bất lão cùng ngươi chứ?”
Rốt cuộc, Lưu Li cũng không nhịn được mà quát lên: “Chung Nhiên, ngươi không thể làm thương tổn tới nàng ấy!”
Chung Nhiên nhẹ nhàng nâng tay lên, Lưu Li liền chẳng phát ra được âm thanh nào nữa. Ánh mắt bình tĩnh của hắn khóa chặt lấy Phong Quang: “Nàng bằng lòng chết đi sao?”
“Ngươi muốn ta chết ư?” Trước phản ứng bình tĩnh của mình, chính bản thân Phong Quang cũng cảm thấy thực kinh ngạc.