Phong Quang nghe xong liền ngẫm nghĩ một chút rồi lại hỏi: “Quan hệ giữa ta với Quận chúa Bắc Minh thế nào?”
“Quan hệ giữa Công chúa và Quận chúa tất nhiên là rất...”
“Khụ.” Cung nữ đứng ở bên kia ho khan một tiếng.
Thái Ngạc hơi khựng lại, dường như nhớ tới cái gì, lúc này mới nói tiếp: “Quan hệ giữa Công chúa và Quận chúa tất nhiên là không được tốt lắm.”
“Quan hệ giữa ta với nàng ta không tốt lắm thì ta chạy tới Bắc Minh làm khách làm gì chứ?” Cô đảo mắt nhìn hết lượt đám cung nữ trong cung điện. Tiếp xúc với ánh mắt của cô, đám cung nữ này đều cúi gằm mặt xuống. Phong Quang quá hiểu bản thân mình, đối với người mà cô không thích thì cô sẽ tuyệt đối không xuất hiện trước mặt người ta làm gì. Cô không phải người thích tự ghê tởm bản thân mình.
Trán Thái Ngạc toát mồ hôi lạnh: “Bẩm Công chúa, là vì vương hậu Bắc Minh, bà ấy là em gái của Thiên Hậu, là tiểu di của Công chúa. Tuy quan hệ giữa Công chúa và Quận chúa không được tốt nhưng lại có quan hệ rất tốt với vương hậu Bắc Minh. Lần nào Công chúa tới Bắc Minh cũng đều là đến thăm vương hậu cả.”
“Thì ra là thế...” Cô bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nói không chút để ý: “Các ngươi cứ lui xuống trước đi, ta muốn một mình ngồi ở đây đọc sách.”
“Vâng, Công chúa.” Các cung nữ hành lễ, khom người rời khỏi tẩm cung, thuận tiện còn đóng cửa lại.
Phong Quang đặt chén trà xuống, xoa cằm nghiêm túc tự hỏi, ở Vị Danh Cư thì chẳng sao, nhưng vừa tới những nơi có nhiều người thì lập tức lộ ra sự quái lạ. Những người đó vừa nhìn thấy cô... hoặc cũng có thể là nhìn thấy Tô Phạt thì vẻ mặt đều trở nên vô cùng quái lạ, biểu hiện rõ rành rành như thế, cô không thể không chú ý được.
Bản thân cô trước đây, những người và việc kỳ quái... tất cả đều khiến cô không nghĩ ra nổi, có lẽ... cô có thể tìm cậu thanh niên Giản Thiện kia. Hôm qua hắn ta cũng tới tham gia tiệc mừng thọ, nói không chừng bây giờ chưa rời khỏi Thiên Cung.
Phong Quang đứng lên, không cẩn thận đụng phải sách đặt trên bàn, cuốn sách rơi xuống đất, cô khom lưng xuống nhặt, không ngờ, vừa mới cúi xuống đã nhìn thấy ở dưới bàn có dính thứ gì đó.
Cô thò tay vào sờ soạng, lấy ra được một cái chìa khóa màu vàng. Cô khựng lại hồi lâu, thắc mắc không hiểu tại sao ở dưới bàn lại giấu một cái chìa khóa như vậy, mà nơi này là tẩm cung của cô, điều này có nghĩa là chiếc chìa khóa có tới 90% là thuộc về cô rồi.
Nhưng nếu chiếc chìa khóa này là của cô thật thì tại sao cô lại giấu nó ở chỗ này chứ nhỉ?
Nhìn thoáng qua khắp mọi nơi, cũng chẳng thấy có cái gì đang bị khóa cả, Phong Quang càng không nghĩ ra. Chẳng lẽ... chẳng lẽ cô đang giấu cái gì mà chỉ có chiếc chìa khóa này mới có thể mở ra sao?
Nếu là cô, cô sẽ cảm thấy giấu đồ vật ở nơi nào thì an toàn nhất nhỉ?
Phong Quang cắn ngón tay, cưỡng ép bản thân suy nghĩ dựa theo cách bản thân hay tư duy, xem trước đây cô thường giấu đồ ở nơi nào, rồi lại nhìn cách bày biện trong tẩm cung của mình một hồi, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên xà nhà.
Tủ quần áo để quần áo sẽ rất dễ dàng bị đoán ra, đây không phải phong cách của cô, mà hộp trang sức thì thường không khóa lại, bàn, ghế, giường các kiểu thì ngày nào cũng sẽ bị cung nữ quét tước sạch sẽ, tất nhiên cô sẽ không giấu đồ ở những nơi đó. Nơi duy nhất có thể khiến người bình thường không nghĩ tới chính là xà nhà.
Cô không quên mình đang là thần tiên, tất nhiên việc bay lên trời là chuyện không nói đùa rồi. Cô suy nghĩ một lát xem phải làm thế nào mới bay lên được, cuối cùng linh quang lóe lên, đạp hai chân theo bản năng, cả người cũng chuyển động theo, quả thực là bay thẳng lên cao.