Tô Phạt đã không lừa Phong Quang, rượu Ngọc Lộ không làm người ta say là thật, cô thích uống rượu Ngọc Lộ cũng là thật, chỉ là hắn quên nói một chuyện... Đó là tửu lượng của cô vô cùng kém, cho dù người khác uống mấy chục ly cũng chẳng say, nhưng cô thì chỉ cần uống vào hai, ba ly thì chắc chắn sẽ say mềm cả người.
Nhưng cô lại có cảm giác như mình bị hố...
Khi Phong Quang tỉnh lại liền phát hiện cả người đau nhức, ngơ ngẩn nhìn lên đỉnh màn, cô không chỉ cảm thấy đầu đau mà eo cũng mỏi nhừ. Nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, thấy người đàn ông đang nằm bên cạnh liền biết ngay đã có chuyện gì xảy ra. Cô còn chưa kịp cảm thán một câu rượu vào hỏng việc thì một bàn tay đã thò lên eo, người đàn ông kia kéo cô vào ngực, bàn tay nhẹ nhàng mát xa eo cô làm cô thoải mái tới mức muốn rên hừ hừ.
Tô Phạt dùng âm thanh khàn khàn sau khi được thỏa mãn hỏi: “Say khủng khiếp như thế, còn đau đầu không?”
“Còn ổn...” Cô tiếp nhận sự hầu hạ của hắn, trong lòng không khỏi thở dài. Mấy ngày vừa qua, ngoại trừ cầm tay ra thì cô luôn hơi bài xích các động tác thân mật khác với hắn, nhưng giờ chuyện thân mật nhất cũng làm luôn rồi, cô phát hiện ra mình cũng không khó tiếp nhận mọi chuyện như thế.
Có lẽ vì cô biết, người đàn ông này là trượng phu của mình, trước đó chắc chắn bọn họ cũng đã làm những chuyện nên làm rồi, giờ làm thêm một lần nữa cũng chẳng phải là việc khiến người ta phải kháng cự gì cả.
Tô Phạt quan tâm nói: “Nếu không thoải mái thì để ta đi chuẩn bị canh giải rượu.”
“Không cần, ta không đau đầu...” Phong Quang lại rúc vào ngực hắn, hiện tại vẫn cứ cảm thấy vô cùng buồn ngủ: “Bây giờ là lúc nào rồi?”
“Trời vừa mới tối, nàng có đói không?”
“Không đói... Ta muốn ngủ thêm một lát.”
Hắn hôn lên đỉnh đầu cô: “Được, giờ ta sẽ ở đây với nàng, ngủ đi.”
“Ừm...” Cô nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Đối với chuyện này, cô không hề có biểu hiện tức giận gì, hắn cũng không cố tình nhắc tới, giống như đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường, mà đối với các cặp phu thê thì quả thực nó là chuyện bình thường thật.
Phong Quang và Tô Phạt ở lại Thiên Cung một ngày một đêm. Hôm sau khi tỉnh lại thì trên giường chỉ còn lại một mình Phong Quang, cung nữ canh cửa nói cho cô biết, Tô Phạt đã đi chuẩn bị bữa sáng cho cô rồi.
Trong lòng Phong Quang thầm nhận định không hổ là người đàn ông tốt tam tòng tứ đức. Cung nữ hầu hạ cô rửa mặt, chải đầu, trang điểm. Tuy rằng cô không quen thuộc lắm với mấy cung nữ này giống như với Vân Tước nhưng những thị nữ này trước đây cũng từng hầu hạ cô, thế nên cực kỳ hiểu với thói quen mặc quần áo của cô. Sau khi trang điểm xong, một cung nữ liền dâng một quyển sách lên, nói là sợ cô nhàm chán nên Tô Phạt đã chuẩn bị sẵn cho cô một thoại bản* để cô giết thời gian.
(*) Thoại bản: hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường được dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
Lúc Phong Quang cầm sách lên thì không khỏi cảm thán, người đàn ông này quá chu đáo, nhưng mặt khác... tâm tư cũng kín kẽ tới đáng sợ, rốt cuộc đây là chuyện tốt hay xấu đây? Cô không nghĩ ra được đáp án, nhưng vẫn có cái không thể phủ nhận được, đó là hắn đối đãi với cô cực kỳ chân thành.
Phong Quang nhìn về phía cung nữ có tên Thái Ngạc kia: “Trước kia ta vẫn luôn ở nơi này à?”
“Bẩm Công chúa, đúng thế. Đây là tẩm cung của Công chúa, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ tới Bắc Minh làm khách ra thì Công chúa luôn ở đây.”
“Ngươi nói là... ta thỉnh thoảng sẽ tới Bắc Minh làm khách, chính là Bắc Minh nơi Bắc Minh Vũ ở ấy à?”