Cuối cùng, Phong Quang cười có lệ cho qua, cũng không nói ra đáp án, vừa mới cười xong thì lại thình lình bị hắn hỏi một câu khác.
“Trời đã khuya rồi, Phong Quang vẫn không định đi ngủ sao?”
Lúc này, cô đã nghẹn tới đỏ cả mặt, yên lặng cúi đầu. Bởi vì đang bị hắn ôm trong lòng nên đầu cô chỉ có thể chôn trong ngực hắn, nghe tiếng tim của hắn đang đập, mặt cô càng đỏ dữ dội hơn.
Không khí nhất thời an tĩnh.
Trong không khí yên lặng này, bỗng nhiên Tô Phạt lại nói: “Ta biết Phong Quang đang lo lắng chuyện gì, nàng cứ yên tâm, trước khi nàng thích ta lần nữa, ta sẽ không chạm vào nàng đâu.”
Chuyện đang nghĩ trong lòng bị người ta nói ra như thế, thần sắc Phong Quang tràn ngập sự xấu hổ, cô ngẩng đầu lên: “Chuyện đó... ta...”
“Ta hiểu mà.” Gương mặt đẹp như vẽ của hắn tràn ngập vẻ dịu dàng, giọng nói cũng dịu dàng đến cực điểm: “Ta đều hiểu cả. Phong Quang cần có thời gian, ta cũng bằng lòng cho Phong Quang thời gian.”
Nam nhân này quả thực là hiểu lòng người đến mức... không thể không làm người ta động lòng.
Dường như Phong Quang nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cô kéo khóe miệng, nụ cười hơi cứng ngắc: “Không phải ta ghét bỏ gì huynh... chỉ là... chỉ là cảm thấy không quen lắm thôi.”
“Dù sao, hiện tại ta chỉ là người xa lạ với Phong Quang mà thôi, ta có thể hiểu được, Phong Quang không cần phải cảm thấy áy náy.”
“Ừm...”
“Vậy... Giờ Phong Quang đã bằng lòng đi ngủ chưa?”
Cô gật đầu: “Ừ được.”
Giường có hai tấm chăn, có lẽ là do Tô Phạt sợ cô cảm thấy xấu hổ nên đã gọi người mang thêm một cái chăn tới. Phong Quang nằm ở sát trong, đưa lưng ra ngoài, Tô Phạt ngủ ở sát mép giường bên ngoài, sau khi nến tắt, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Qua hồi lâu, nương theo ánh trăng, Tô Phạt nhìn về phía Phong Quang, nói: “Thực xin lỗi, Phong Quang, một trăm năm qua ta đã quen có nàng ngủ ở bên cạnh rồi, không có nàng, ta sẽ không thể ngủ được, cho nên ta mới không có ý định phân phòng ngủ với nàng.”
Phong Quang túm chặt chăn, nhẹ nhàng thốt ra ba chữ: “Ta hiểu mà...”
Giống như hắn biết giờ cô vẫn còn phản ứng kháng cự với mình, cô cũng biết nam nhân này sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ khi thê tử lại quên mất hắn.
Cô lạc quan nghĩ, bọn họ ngủ hai người hai chăn dù sao cũng tốt hơn ngủ chung một chăn.
Hiện tại, tâm tình của Phong Quang có thể nói là vô cùng phức tạp. Thế giới này khiến cho cô cảm thấy cực kỳ quỷ dị, lại cảm thấy chẳng biết phải làm sao. Hệ thống chủ biến mất cũng đồng nghĩ với việc cô không thể xài plug - in được, muốn tra thông tin gì cũng không tra được, hết thảy đều phải dựa vào chính bản thân cô mà thôi.
Đặc biệt, lúc này cô còn không thể xác định được Chung Nhiên mà mình phải tìm đang ở nơi nào? Trước khi mất trí nhớ, cô là người thế nào, sao lại ở bên cạnh nam nhân Tô Phạt này, nhìn cuộc sống của hai người có vẻ vô cùng hạnh phúc, sinh hoạt vợ chồng hơn một trăm năm rồi đấy, chẳng lẽ trước đó mình đã thay đổi mục tiêu công lược nên mới ở bên Tô Phạt hay sao?
Nhưng cũng không đúng lắm, nếu là thay đổi mục tiêu công lược thì một trăm năm cũng đủ cho cô công lược thành công rồi mới đúng chứ, sao giờ cô vẫn còn ở lại thế giới này?
Phong Quang không thích động não, hiện tại trong đầu toàn là vấn đề rối rắm nên đến tận khuya cô mới chìm vào giấc ngủ được.
Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, biết được cô đã chìm vào mộng đẹp, nam nhân mới vươn tay lật chăn của cô lên, ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình. Đây là tư thế bảo vệ và chiếm hữu tuyệt đối, đến tận khi khắp chóp mũi toàn là hương vị của cô, hắn mới thở dài một tiếng khoan khoái.