Cho dù Phong Quang nghĩ như thế nào thì cái gì nên tới vẫn sẽ tới.
Thiên giới vào đêm càng đẹp hơn, ánh sao không chỉ sáng ngời hơn mà dường như trăng cũng lớn hơn rất nhiều.
Tô Phạt sau khi trở về từ trường học thì ngồi bên mép giường, hắn nhìn người đang đứng bên cửa sổ ngắm trăng, nhẹ giọng hỏi: “Phong Quang, thân thể nàng chưa khỏi hẳn, vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn.”
“Không sao... Ta muốn ngắm cảnh đêm thêm một chút.” Phong Quang làm bộ làm tịch cảm thán: “Ánh trăng hôm nay thật là đẹp!”
“Thế ư?” Tô Phạt đứng lên, đi tới bên cạnh cô, hắn cũng ngẩng đầu nhìn trăng tròn: “Nhưng ta cảm thấy ánh trăng này có khác gì ngày xưa đâu chứ.”
Phong Quang vắt hết óc suy nghĩ một hồi: “Cái đó... cái đó đương nhiên là có rồi. Huynh xem đi, mảng tối trên mặt trăng hình như khác trước mà.”
Cô đã mất trí nhớ, lấy đâu ra trước kia nữa chứ?
Thế nên, Tô Phạt buồn cười hỏi một câu: “Khác nhau ở chỗ nào thế?”
“Chẳng phải nói bóng tối trên mặt trăng là do Ngô Cương chặt cây hay sao? Sao ta lại cảm thấy... cảm thấy không giống như đang chặt cây nữa.” Cô nói bừa.
(*) Thần thoại Ngô Cương chặt cây: Triều Hán có người tên là Ngô Cương, vì say mê tiên đạo nên không chuyên tâm học tập, thế nên Ngọc hoàng tức giận nhốt hắn ở trong Cung Trăng, bắt hắn chặt cây quế trong Cung Trăng, còn nói: “Nếu ngươi chặt ngã được cây quế này thì sẽ học được tiên thuật.” Ngô Cương cứ chặt mãi, chặt mãi, chặt từ mùa đông sang mùa hè, chặt khoảng nửa năm, thấy sắp chặt gãy được cây quế rồi thì Ngọc hoàng lại phái quạ đen bay vào Cung Trăng, đánh cắp chiếc áo mà Ngô Cương vắt trên cây quế đi. Ngô Cương lập tức buông búa, đuổi theo quạ đen.
“Phong Quang nói đúng lắm.”
“Hả?” Cô nói bậy nói bạ thế mà hắn cũng tin á?
Tô Phạt gạt một sợi tóc rũ xuống bên má cô ra phía sau tai, khẽ cười nói: “Cây quế trong cung Quảng Hàn đã chuyển về chỗ chúng ta rồi, hoa quế ấy dùng để làm bánh hoa quế cho Phong Quang mà.”
Cô ngẩn ngơ: “Huynh nói gì cơ?”
“Kinh hỉ sao?”
“Không... là kinh hách.”
“Thế cũng được.” Khóe môi Tô Phạt nở một nụ cười nhẹ nhàng: “Đây là cây quế tốt nhất trong tam giới, có thể làm ra loại bánh hoa quế ngon nhất, tặng cho Phong Quang là thích hợp nhất rồi.”
“Không đúng...” Phong Quang khựng lại: “Huynh đào cây quế của người ta về đây, người ta không có ý kiến gì à?”
Hắn cười: “Tại sao lại có ý kiến chứ? Năm đó Ngô Cương đam mê sắc đẹp của Hằng Nga nên bị Thiên đế phạt tới Cung Trăng để chặt cây quế, giờ ta mang cây quế đi, có khi hắn còn muốn cảm ơn ta ấy chứ.”
“Thiên Đế... cũng là phụ thân của ta sẽ không có ý kiến gì chứ?”
“Chuyện này... quả thực ta cũng chưa từng nghĩ tới.”
Phong Quang sốt ruột: “Thế thì huynh mau trả lại cây quế ấy đi, nếu vì thế mà bị phụ thân ta trách phạt...”
“Phong Quang.” Hắn ngắt ngang lời cô, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười như có như không, làm cho người ta có cảm giác như đang tắm trong gió xuân: “Nàng đang quan tâm ta ư?”
Cô ngẩn ra, cô chỉ cảm thấy mình đã ăn đồ hắn làm, nếu hắn vì thế mà xảy ra chuyện thì lương tâm cô sẽ cắn rứt không yên. Đang nghĩ xem có nên mở miệng giải thích một chút hay không thì cổ tay lại bị cầm lấy, rồi cả người cô bị kéo vào lồng ngực hắn, hơi thở nam tính mơn trớn trên da mặt, tâm tình cô liền trở nên nhộn nhạo.
“Cho dù Phong Quang mất trí nhớ thì nàng vẫn cứ quan tâm tới ta.” Cằm Tô Phạt gác trên đỉnh đầu cô, trong mắt là sự vui vẻ thỏa mãn: “Phong Quang, quả nhiên trong lòng nàng vẫn có ta.”
Phong Quang: “...”
Bỏ đi, nhìn dáng vẻ vui mừng như thế của hắn, cô không đành lòng giải thích gì cả.
Cô không nói gì nên hắn tưởng cô vẫn đang lo lắng cho mình, lại nói: “Nàng yên tâm đi, Thiên Đế sẽ không trách cứ ta đâu.”
Cô ngẩng đầu: “Huynh có lòng tin thế sao?”
“Ngày mai ta sẽ đưa qua Cung Trăng một cái cây khác, dù sao Ngô Cương cũng bị phạt chặt cây, chặt cây gì mà chẳng thế chứ?”
“Huynh nói nghe cũng có lý...”
Tô Phạt cười: “Phong Quang thích ăn bánh hoa quế nên ta tuyệt đối sẽ không trả cây quế này về đâu. Ta còn chờ Phong Quang lại thích ta một lần nữa vì bánh hoa quế ấy cơ mà. Ngày ấy sẽ không còn lâu đâu, đúng không?”