Sự khách khí của Phong Quang khiến Vân Tước hoảng sợ, nàng ta vội vàng hành lễ: “Công chúa muốn hỏi gì ạ? Vân Tước biết thì nhất định sẽ nói hết, không gian dối nửa lời.”
“Đừng lo lắng thế, ta chỉ muốn hỏi em một chút chuyện... có liên quan tới mối quan hệ giữa ta và Tô Phạt thôi.” Nghe nói vì cô hôn mê bất tỉnh nên Tô Phạt đã xin nghỉ dạy một tháng ở học viện, đến tận khi cô tỉnh lại, hắn mới lại yên tâm trở lại trường học để dạy thay cho những vị tiên khác.
“Chuyện giữa Công chúa và cô gia ư?” Vân Tước hơi nghi hoặc, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề: “Công chúa bị mất trí nhớ, vậy chắc cũng cảm thấy rất xa lạ với hết thảy mọi thứ xung quanh mình, em chỉ không ngờ công chúa còn quên luôn cả cô gia nữa.”
“Ta quên hắn... là chuyện quái lạ lắm sao?”
“Không không không, chỉ là Vân Tước cảm thấy, dựa theo dáng vẻ thích cô gia trước kia của người, sao lại có thể quên mất cô gia được chứ? Trước kia Công chúa còn nói đùa với Vân Tước rằng, nếu một ngày nào đó người mất trí nhớ thì người cũng nhất định không quên cô gia đâu.”
Phong Quang hỏi: “Em nói, trước kia ta thích Tô Phạt nhiều thế ư?”
“Đúng thế. Khi đó, công chúa và cô gia lưỡng tình tương duyệt nhưng Thiên Đế không đồng ý gả người cho cô gia, đến tận khi Công chúa dùng mạng sống uy hiếp, Thiên Đế mới đồng ý cuộc hôn nhân này.” Vân Tước nói tới đây lại không nhịn được mà nở nụ cười: “Nhớ năm đó có bao nhiêu người không xem trọng hôn sự giữa công chúa và cô gia, giờ chẳng phải ai cũng phải mở miệng khen là duyên trời tác hợp, nghĩ lại, có không biết bao nhiêu nữ nhân ao ước có được hôn phu tốt như cô gia ấy chứ.”
Cô và hắn quả thực là một đôi phu thê mẫu mực. Phong Quang nghe xong, lại suy nghĩ một chút rồi mới hỏi: “Vậy em biết ta và Tô Phạt quen nhau thế nào không?”
“Biết ạ, lúc đó Công chúa mới vào học viện học tập, cô gia là tiên sinh dạy môn thảo dược, nhưng mà công chúa...” Vân Tước nhíu mày, suy nghĩ một chút để tìm từ ngữ: “Công chúa không thích học hành lắm, đặc biệt là môn thảo dược, thường xuyên trốn học, bị cô gia nhớ kỹ, cho nên mỗi lần lên lớp, cô gia đều giữ công chúa lại bắt học bù. Tuy công chúa không thích nhưng cũng chẳng có cách nào, thường xuyên qua lại như thế... xong...”
Lúc nói đến chữ “xong”, Vân Tước lộ ra nụ cười gian xảo, học bù rồi nảy sinh tình cảm đúng là một chuyện rất thú vị mà.
Phong Quang nghe xong, im lặng quay đi, lại thở dài thườn thượt. Vân Tước nói cô không thích học, câu này cô tin, nói cô bị giữ lại học, những lời này cô cũng tin, nhưng mà học bù rồi nảy sinh tình cảm... cái này lại làm cô liên tưởng hơi lệch lạc một chút. Chính là mấy cái AVI* giữa thầy giáo và học sinh sau giờ học thêm ấy... Khụ khụ, cô đang nghĩ cái quái gì thế này?
(*) AVI: là tên viết tắt của Audio Video Interleave là một dạng file đa phương tiện được ra mắt lần đầu tiên vào khoảng tháng 11 năm 1992 bởi hãng phần mềm lớn nhất Thế giới - Microsoft. Các tập tin với định dạng AVI này có thể chứa nên trong nó cả âm thanh lẫn hình ảnh và cũng giống như các định dạng video khác.
“Công chúa, người làm sao thế?” Vân Tước thấy tự nhiên Phong Quang lắc mạnh đầu thì không khỏi tò mò hỏi.
“Không có gì.” Phong Quang xoay người nhìn Vân Tước: “Ta bị thương... thật sự là vì đi tiêu diệt quân phản bội của Ma tộc sao?”
“Đúng thế, từ năm trăm năm trước, khi Ma giới và Thiên giới ký kết hiệp ước đình chiến thì Ma giới liền chia làm hai phe, một phe tôn sùng việc chung sống hòa bình với Thiên giới, một phe lại ủng hộ chuyện khai chiến. Nhưng giờ người đứng đầu Ma giới lại nằm ở phe ủng hộ đình chiến, thế nên phe hiếu chiến trở thành kẻ phản bội của Ma giới, không chỉ cả Ma giới đuổi giết họ mà ngay cả Thiên giới cũng thế.”
“Thế nên khi ta nghe tin quân phản bội của Ma tộc xuất hiện ở Hoang Sơn, ta đã chủ động xin đi giết giặc, tiêu diệt bọn chúng à?”
Vân Tước gật đầu: “Đúng thế ạ!”
“Ta có cái dũng khí này từ đâu ra thế...” Cô đỡ trán đầy vẻ bất đắc dĩ.