Tử Vi chân quân nhìn Quân Dục, lại nhìn Phong Quang, cuối cùng che miệng biến mất. Ánh mắt Quân Dục rét lạnh, cũng biến mất ở cửa phòng bệnh, nhìn dáng vẻ của hắn có lẽ là đuổi theo Tử Vi chân quân rồi.
Lữ Manh chớp chớp mắt: “Bây giờ là tình hình gì thế?”
Phong Quang cũng chớp chớp mắt, giả vờ hồ đồ: “Mình cũng không biết là tình hình gì nữa.”
Mà người duy nhất mặt biến sắc, chỉ có Hạ Yên Vũ. Cô ta cụp mắt, hơi thở yên tĩnh. Những ngày qua Yên Vũ vì chuyện Phong Quang hôn mê mà cứ lo lắng mãi, lại bôn ba khắp nơi tìm cách cứu Phong Quang. Quân Dục vẫn luôn ở bên cạnh giúp đỡ cô ấy, thành kiến của Hạ Yên Vũ đối với ma hình như cũng vì hắn mà giảm đi không ít. Điều Yên Vũ càng không muốn thừa nhận chính là trong mấy ngày này cô ấy cũng đã nảy sinh tình cảm khác thường đối với Quân Dục.
Phong Quang xé gói khoai tây chiên Lữ Manh mang tới, căn bản không muốn hiểu chuyện vì sao Hạ Yên Vũ xoắn xuýt. Cô chỉ là đang suy nghĩ, mình đi ra khỏi địa phủ rồi vậy thì Nại Hà phải làm thế nào đây?
Ba ngày sau, Phong Quang chính thức xuất viện trở về nhà, lại ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi mới đến trường đi học. Những ngày này Quân Dục không hề xuất hiện trước mắt cô, thái độ của Yên Vũ cũng có chút kỳ kỳ quái quái, nhưng cô chỉ cho là nam nữ chính cãi nhau, liên quan đến lý do trong đó thì cô không có hứng đi nghiên cứu. Mấy ngày này cô đều đang suy nghĩ một vấn đề, có phải chỉ có người chết mới có thể đi đến địa phủ không?
Vừa nghĩ đến ý tưởng tự sát, cô đã vội vàng gạt bỏ. Đi trong sân trường, Phong Quang nhức đầu gãi đầu, đúng lúc cô phiền não với việc mình nên làm như thế nào thì một nữ sinh ở trước mặt gọi cô lại.
“Hạ Phong Quang.”
Phong Quang ngẩng đầu lên, nhìn thấy đó là Trần Hải Đường. Cô lại nhìn Đường Tiểu Nhạc đang bay ở bên cạnh Trần Hải Đường, im lặng một lúc: “Hai người tìm tôi có chuyện gì?”
“Chuyện lần trước, cám ơn cô.” Trần Hải Đường đi qua bên cạnh cô, bỏ thái độ cao ngạo xuống, thành khẩn cám ơn.
Cô ta cám ơn, đương nhiên là liên quan đến chuyện ngày đó Phong Quang chặn lại Hạ Yên Vũ hủy hồn phách Đường Tiểu Nhạc.
Phong Quang nói: “Chuyện đó cũng không có gì cả… Cái đó, tôi có thể lắm mồm hỏi một câu không, cô và Đường Tiểu Nhạc là quan hệ gì?”
“Tôi và và Triệu Ích là quan hệ tình địch, lần này cô hiểu rồi chứ?” Trần Hải Đường nhướn mày, cao quý thanh nhã.
Đây là một đôi bách hợp!?
Bách hợp hay nha!
Phong Quang lau nước miếng không tồn tại bên miệng, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Nếu Đường Tiểu Nhạc không phải là do cô giết, vậy thì là ai giết?”
“Là Triệu Ích.” Đường Tiểu Nhạc hiu quạnh nói: “Lúc đó… tôi xảy ra tai nạn xe cho nên ở viện. Đêm hôm đó tôi nhận được tin nhắn của Triệu Ích, hắn hẹn tôi lên sân thượng nói chuyện, tiếp đó, tôi ngã từ trên tầng xuống.”
“Làm sao có thể chứ? Tôi thấy Triệu Ích đó rất thích cô mà!”
“Đúng vậy, đến tôi cũng không tin hắn sẽ đối xử với tôi như vậy.”
Trần Hải Đường chặn Đường Tiểu Nhạc ở phía sau, không vui vẻ nhìn Đường Tiểu Nhạc nói: “Chẳng qua chỉ là một gã đàn ông âm hiểm xảo trá thôi, không cần đau lòng vì hắn.”
“Hai người… đang nói cái gì vậy?” Phong Quang hoàn toàn không hiểu.
Trần Hải Đường nói: “Tôi nói hết tất cả cho cô là được rồi.”
Phong Quang gật đầu, nghe cô ta kể lại đầu đuôi ngọn nguồn.
Vào ba năm trước, Trần Hải Đường, Đường Tiểu Nhạc, Triệu Ích đều là sinh viên mới nhập học, tất cả mọi người đều nói Trần Hải Đường vừa gặp đã yêu Triệu Ích, nhưng không có ai biết người cô ta thật sự thích là Đường Tiểu Nhạc.
Cho dù là phí hết tâm tư để vào câu lạc bộ kịch nói hay là không ngừng vây quanh bên cạnh Triệu Ích, mục đích của cô ta vĩnh viễn cũng chỉ có một mình Đường Tiểu Nhạc.