Nại Hà yên lặng không nói gì một lúc lâu, Phong Quang cũng nhìn hắn rất lâu, cuối cùng, cô không nhịn được nữa giơ ngón tay ra chọc vào vai hắn: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Người giống như hắn, không nên thất thần mới đúng.
Nại Hà không trả lời cô, mà đứng lên nói: “Nên đi thôi.”
“Ồ… Vậy anh đi đi, tôi muốn ở đây yên tĩnh thêm chút nữa.”
Nại Hà không có tâm tình gì liếc cô một cái, lúc xoay người, tự nhiên kéo tay cô đứng dậy khiến cô không thể không đi theo sau lưng hắn.
Phong Quang chạy vội theo bước chân của hắn, muốn rút tay mình ra nhưng lại không rút nổi, cô tức giận: “Anh làm cái gì thế hả!”
“Đề phòng cô rơi xuống sông Vong Xuyên.”
Lý do này… cô chột dạ, cũng không thể nào phản bác lại.
Bị Nại Hà cương quyết lôi đi, cuối cùng Phong Quang cũng ra khỏi biển hoa bỉ ngạn, cô hổn hển đi về phía cầu Nại Hà. Nại Hà vẫn đi bên cạnh cô, hắn phải đi cảnh cáo Mạnh Bà, ít nhất phải nói cho bà già kia biết, không thể để cho cái cô gái Hạ Phong Quang này có cơ hội đến gần sông Vong Xuyên nữa.
Phong Quang lạnh lùng cười ha ha: “Đúng là làm phiền anh hao tâm tổn trí rồi.”
“Tôi không muốn thấy một cô gái bởi vì uống nước Vong Xuyên mà thần trí biến về lúc mới vừa ra đời. Tôi không thích trẻ con, bởi vì bọn chúng rất ồn.” Nại Hà nói, cũng không hề dừng bước chân lại.
Nhưng Phong Quang lại ngẩn ra một lúc: “Uống nước Vong Xuyên rồi sẽ biến thành một đứa bé sao?”
“Đương nhiên, quên hết tất cả chuyện trước kia, ngay cả trước kia mình từng làm gì, đã học cái gì cũng sẽ đều quên sạch sẽ.” Hắn lại nhìn cô một cái: “Nếu không thì sau khi đầu thai, tại sao những người đó lại không biết cái gì cả, tất cả đều phải học lại từ đầu? Chẳng lẽ cô cho rằng tác dụng của nước Vong Xuyên chỉ là quên đi tình cảm hay sao?”
Phong Quang: “…”
Hắn dùng một loại ngữ khí kiểu như sao cô lại có thể ngốc như vậy nói chuyện với cô. Phong Quang nhướng mày lên nhưng không thể phản bác lại, bởi vì cô thật sự vẫn chưa từng nghĩ đến cái vấn đề này. Bây giờ nghĩ lại, may mà cô vẫn chưa uống nước Vong Xuyên thật, một người trưởng thành nhưng lại có chỉ số thông minh của trẻ sơ sinh… cảnh tượng này chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy quỷ dị rồi.
Cầu Nại Hà ngày nào cũng có linh hồn đi qua vô cùng náo nhiệt. Nhưng hôm nay lại càng náo nhiệt hơn một chút, ở trên cầu có ba người đàn ông, hai người đàn ông một đen một trắng, người dẫn đầu ăn mặc kiểu trí thức văn nhã.
Chỉ thấy người đàn ông dẫn đầu đó cau đôi mày đẹp lại, gương mặt tuấn tú không nói cười tuỳ tiện, vẻ mặt nghiêm túc lúc này vì thế càng lạnh lùng hơn. Hắn ta nhìn Mạnh Bà rồi lạnh lùng nói: “Bà ăn mặc như vậy còn ra cái thể thống gì hả?”
“Đây là thể thống nhà ta, lại không ảnh hưởng đến công việc, ta mặc thế nào còn cần ngươi quản lý à?” Mạnh Bà lười biếng ngồi ở trên ghế, khoanh tay liếc một cái, lại bĩu môi mất hứng: “Thật đúng là… không có việc gì làm thì đi xử lý mấy chuyện công đi, không nói tiếng nào chạy ra ngoài tuần tra là có ý gì?”
Tất cả quỷ sai đều đứng ở hai bên, yên lặng không nói, chỉ dùng đôi mắt hóng chuyện nhìn một nam một nữ đứng ở giữa.
Phong Quang nhỏ giọng hỏi Nại Hà: “Người đàn ông này là ai thế?”
Nại Hà đáp: “Hắn là Diêm Vương Ngao Nghiệp.”
Cô không nhịn được cười: “Thức đêm… đây cũng được coi là tên hả?”
(*) Ngao Nghiệp – Thức đêm đồng âm với nhau.
Bốn trăm năm trước, Diêm Vương tiềm nhiệm nghĩ không thoáng đi đầu thai làm người, nói là muốn lịch kiếp, vì vậy Ngao Nghiệp đã nhậm chức trở thành Diêm Vương đời thứ hai. Lại bởi vì từ trước đến giờ Ngao Nghiệp mặt lạnh vô tình, ở cả địa phủ, trừ Mạnh Bà ra ai cũng đều sợ hắn ta, còn tại sao Mạnh Bà lại không sợ hắn ta?
Bởi vì Diêm Vương đời thứ nhất vừa đi, bà ta đã trở thành người có lý lịch già nhất của địa phủ, cho dù bà ta hô to gọi nhỏ với Ngao Nghiệp, Ngao Nghiệp cũng sẽ không làm gì, không phải là không dám, mà là Ngao Nghiệp bảo thủ không chịu thay đổi nhất. Hắn ta coi trọng cái gì mà già trẻ có thứ tự, tính nết cổ hủ, bảo hắn ta bất kính với trưởng bối, chuyện này tuyệt đối là không thể.