“Có lẽ đúng, cũng có lẽ là không.” Nại Hà nhìn bàn tay mình đang nắm lấy tay cô, từ từ buông ra. Con bướm đen kia vẫn bay lượn ở gần cô. Ánh mắt hắn tối lại, giơ tay lên, con bướm đen kia liền bay về phía xa.
Phong Quang nhìn mặt hồ tĩnh lặng: “Anh nói… ai cũng đều có kiếp trước sao?”
“Có người có, cũng có người không có, giống như tôi không có kiếp trước.” Nại Hà đứng ở bên cạnh cô, nhìn đỉnh đầu cô, sau khi dừng lại một chút, hắn thuận miệng hỏi: “Người đàn ông lần trước cô nói đó… hắn tên là Vân Tế à?”
“Ừm… Anh ấy chính là cái người đã lừa tôi đó.”
Hắn nói: “Tôi có chút ấn tượng với cái tên này.”
“Cái gì?” Cô kinh ngạc ngước mắt lên: “Anh biết anh ấy?”
“Vào năm trăm năm trước… khi đó Ma quân xông tới địa phủ muốn tìm linh hồn của một cô gái, là tôi đã chặn hắn ở bên ngoài cầu Nại Hà. Lúc ấy người đi theo bên cạnh Ma quân chính là một người đàn ông tên là Vân Tế.” Nại Hà nói: “Tôi còn nhớ hắn ta đeo một cái mặt nạ, là nửa người nửa ma.”
Phong Quang nỉ non: “Vậy nhất định chính là anh ấy…”
“Hắn ta là thuộc hạ của Ma quân, cũng là Đại tướng quân của Ma giới, cô không nên có quan hệ gì với hắn.” Nại Hà dừng một giây: “Cô quá ngu xuẩn, sẽ không phải là đối thủ của hắn.”
“Anh ấy cũng từng nói tôi rất ngốc…” Phong Quang buồn bã một lúc, nhưng rất nhanh đã cười nói: “Có lẽ tôi thật sự rất ngốc. Tôi không thông minh, cũng không có thực lực mạnh giống như Yên Vũ. Quân Dục thích em ấy, Vân Tế cũng thích em ấy. Nghĩ như vậy… hình như trừ gương mặt ra, tôi cũng không có chỗ nào có thể thu hút người khác cả.”
Nại Hà cụp mắt xuống, nhìn thấy nụ cười của cô, hắn im lặng rất lâu, mới hỏi: “Cô nói có một người đàn ông tên là Quân Dục thích cô gái tên Yên Vũ đó?”
“Đúng vậy…”
“Cô từng nói, cô có một cô em gái sinh đôi?”
“Ừm… Yên Vũ chính là em gái của tôi.”
“Vậy hai người giống y hệt nhau à?”
“Đúng…. sao thế?” Cô nghe hắn hỏi, không khỏi sinh ra cảm giác kỳ quái.
Tựa như nhớ đến chuyện gì làm người ta vui vẻ, Nại Hà khẽ cong khóe môi lên, mang một nụ cười như có như không, hắn châm biếm: “Quá ngu xuẩn rồi… hoá ra người trong Ma giới đều là hạng nông cạn.”
“…Anh nói vậy là có ý gì?”
Hắn cúi đầu nhìn cô một cái: “Không có gì.”
Nói xong, hắn khẽ nhướn mày, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cô, học theo bộ dạng ban nãy của cô nhìn nước hồ trong suốt trước mặt, không lên tiếng nữa.
Phong Quang không chịu nổi bầu không khí quỷ dị này, cô nhẹ giọng hỏi: “Nại Hà, anh muốn ở đây ngắm phong cảnh với tôi đấy à?”
“Có gì không được?” Nại Hà nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn cô: “Vân Tế không đáng để cô uống nước Vong Xuyên, hắn không xứng với cô.”
Quân Dục cũng không xứng với cô.
Sắc mặt Phong Quang lúng túng, bởi vì suy nghĩ nhu nhược kia của mình đã bị hắn nhìn thấu. Cô không được tự nhiên giơ tay lên vén tóc mai ra sau tai: “Tôi chỉ nghĩ thế thôi… không định làm thật.”
“Vậy sao?” Đôi mắt u tối màu đen của Nại Hà sâu xa, dưới đôi mắt hắn, hình như tất cả suy nghĩ cô che giấu đều sẽ bị nhìn thấu cả.
Phong Quang có một loại áp lực vô hình khó hiểu. Cô nhìn trái nhìn phải, nhưng không nhìn Nại Hà. Phong Quang cố tình ho khan một tiếng, gia tăng âm lượng phô trương thanh thế: “Tôi đến đây không phải là vì nước Vong Xuyên, nơi này không phải là địa bàn của anh sao? Tôi cố ý chạy tới thăm anh đó, anh cảm động đi.”
Nại Hà không nói gì.
Cô khó hiểu với sự yên tĩnh của anh ta, ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Anh làm sao thế?”
“Không có gì.” Nại Hà di chuyển tầm mắt khỏi mặt cô, quay đi nhìn mặt hồ lặng yên không một gợn sóng.
Hắn chỉ là nhớ lại vào năm trăm năm trước, cô cũng cười nói: “Đợi đến kiếp sau, ta gả cho huynh là được rồi.”
Khi đó Nại Hà rất rõ ràng, đó chỉ là một câu nói đùa thôi, giống như bây giờ cô miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo, thế nhưng hắn … lại nhớ câu nói đó nhiều năm như vậy.