Ánh mắt Vân Tế rét lạnh, trường kiếm rời khỏi tay lao thẳng về phía nữ quỷ đang ngã trên đất, nữ quỷ tránh sang bên cạnh, thanh kiếm xuyên qua cánh tay ả đóng chặt ả lên tưởng.
Quỷ không phải là người, nhưng sự đau đớn của hồn phách bị thương thì lại hơn thân xác con người nhiều. Ả đau đớn kêu rên một tiếng, cuối cùng lựa chọn tự cắt đứt cánh tay, sợ hãi hóa thành một đám sương mù chạy trốn.
Vân Tế không đuổi theo, hắn cũng không quay đầu lại nhìn Phong Quang, không có ai biết lúc này hắn đang nghĩ gì.
Qua một lúc lâu, Phong Quang giơ tay ra chạm vào cánh tay hắn, thấp giọng nói: “Thật ra… lúc tôi sử dụng Chú khai nhãn, tôi đã nhìn thấy rồi…”
“Vậy sao?” Giọng hắn không mặn không nhạt, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo, hoàn toàn khác với bộ mặt tươi cười trước kia của hắn.
Phong Quang lại mấp máy môi, rất lâu sau mới nói ra được một câu: “Tôi không cảm thấy đáng sợ… Anh cũng không cần để ý.”
“Tôi không để ý.” Cuối cùng, hắn xoay người lại nhìn cô.
Mặt hắn ngũ quan rõ ràng như được điêu khắc ra, đôi mắt hoa đào mờ mịt, chỉ cần sơ suất chút thôi là sẽ khiến người ta chìm sâu vào trong đó, tất cả đều có thể nói là hoàn mỹ, trừ trên má phải của hắn có một dấu vết giống như là bị bỏng, giống như là một chút mực trên tờ giấy trắng, tất cả mọi người đều sẽ chú ý đến vết mực đó đầu tiên.
Phong Quang nên cảm thấy kinh khủng, giống như nữ quỷ không có mặt đó, nhưng cô lại không cảm thấy hoảng sợ, mà vẻ mặt thờ ơ giờ phút này của hắn lại phảng phất giống như ngọc lưu ly, xinh đẹp, mong manh tựa khói sương.
“Anh…” Đột nhiên cô có chút thiếu tự nhiên, bởi vì không biết nên nói gì cho phải.
Qua một lúc lâu, hắn lại phát ra tiếng cười khẽ quen thuộc kia: “Đây mới là bộ mặt thật của tôi, thứ trước kia học muội Phong Quang nhìn thấy chỉ là mặt nạ trên mặt tôi thôi.”
Phong Quang ngẩng đầu, lúc này cô phát hiện mặc dù hắn đang cười nhưng đáy mắt lại lạnh như băng, không có chút ý cười nào cả. Cô cắn môi, chậm rãi nói: “Đây không phải là lỗi của anh…”
“Đây là lỗi của tôi.” Hắn nói: “Ba tôi là ma, mẹ tôi là người, cho nên… tôi vừa ra đời đã mang nghiệp chướng.”
“Nhưng chuyện này không liên quan đến anh.” Hắn cố chấp, cô càng cố chấp hơn hắn: “Tôi biết cho dù là người ma kết nghĩa vợ chồng, hay là người yêu kết nghĩa vợ chồng, đều sẽ phải chịu sự trừng phạt của trời. Nhưng rõ ràng đây không phải là lỗi của con cái, cũng không phải… cũng không phải là lỗi của anh.”
Từ ngày đầu tiên xin nhập vào làm môn hạ của Tử Vi chân quân, Tử Vi chân quân đã không ngừng cảnh cáo Phong Quang và Yên Vũ, trong tam giới, người khác tộc kết nghĩa vợ chồng, sẽ phải chịu sự trừng phạt của trời. Sự trừng phạt này có thể sẽ ảnh hưởng lên người đôi tình nhân đó, nhưng phần lớn là sẽ ảnh hưởng lên con cháu của bọn họ.
Phong Quang vốn tưởng rằng Vân Tế và cô đều là người tu đạo, nhưng lúc dùng chú khai nhãn cô đã phát hiện ra trên người Vân Tế có ma khí, cô cũng nhìn thấy gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ đó của hắn.
Vân Tế nghe cô nói vậy, lại không cho là đúng, hắn cười: “Cái gọi là phải chịu sự trừng phạt của trời, em sẽ không hiểu, cũng không cần hiểu đâu. Học muội Phong Quang, thật là đáng tiếc, lại để cho em nhìn thấy gương mặt… không đẹp của tôi.”
“Không đáng tiếc, đây là khởi đầu của việc tôi chân chính hiểu anh…” Nói xong, cô cảm thấy câu này hình như có chút không đúng, từ từ giơ tay lên che lấy miệng, sắc mặt đỏ bừng.
Vân Tế im lặng, cuối cùng cong khóe mắt lên, dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Hạ Phong Quang, em bị mù à?”
Nếu đã nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, còn động lòng với hắn làm gì?