Lúc đi ra khỏi chung cư nhà Triệu Ích đã là buổi tối, Phong Quang nắm chặt tay Vân Tế đi trên hành lang trống trải không dám quay đầu lại. Thang máy đột nhiên bị hỏng, bọn họ cũng chỉ có thể đi thang bộ, nhưng cô không tin thang máy lại bị hỏng đơn giản như vậy.
Vân Tế bị cô bám đến phát đau, nhưng vẫn cười nhỏ giọng nói: “Sợ như vậy à, nếu như tôi không có ở đây thì em làm thế nào?”
“Tôi cứ tưởng là sẽ gặp được Đường Tiểu Nhạc, ai biết sẽ là một con ác quỷ kinh khủng như vậy…” Phong Quang lại dán sát vào người hắn: “Anh nói cho tôi biết có phải ả vẫn đi theo phía sau chúng ta không?”
Lúc ở trong nhà của Triệu Ích, con nữ quỷ kia cứ nhìn chằm chằm vào cô, ngay cả lúc cô đi ra khỏi nhà Triệu Ích, cái ánh mắt đáng sợ ấy vẫn chưa hề biến mất.
Vân Tế nói: “Ả đã không có ở phía sau chúng ta nữa rồi.”
“Vậy thì tốt…” Mới vừa thả lỏng, cô đã thấy người phụ nữ mặc váy trắng đứng ở cửa thang bộ, Phong Quang cứng đờ người ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn Vân Tế.
Vân Tế vô tội nói: “Ả thực sự không ở phía sau chúng ta nữa.”
Nhưng là xuất hiện ở trước mặt bọn họ rồi!
Phong Quang không nói một câu, rất tự giác đứng ở sau lưng hắn. Cô luôn không nhìn rõ tu vi của Vân Tế, nhưng có thể khẳng định là người đàn ông này tuyệt đối sẽ lợi hại hơn mình.
“Mặt … rất đẹp.” Giọng con nữ quỷ áo trắng vang lên trong thang bộ trống trải, toát lên sự âm u lạnh lẽo.
Vân Tế xấu hổ cười nói: “Tôi cũng biết mình khá là đẹp trai.”
Nữ quỷ yên lặng một giây: “Cô gái sau lưng ngươi… mặt cô ta rất đẹp.”
“Vậy sao? Tôi cũng cảm thấy cô ấy rất đẹp.” Vân Tế không có chút lúng túng nào mà người thường nên có, cũng không hề sợ hãi, vẻ mặt tươi cười của hắn hình như vĩnh viễn sẽ không có biểu tình khác.
Nữ quỷ chậm rãi nói: “Người phụ nữ đẹp hơn ta… đều không nên tồn tại.”
Phong Quang nghe câu này ngẩn ra, sau đó không nhịn được lên tiếng ở sau lưng Vân Tế: “Gần đây những cô gái ở thành phố A bị thương đều là do ngươi gây ra?”
“Bọn chúng… những người phụ nữ đó, đều quá đẹp…” Nữ quỷ ca tụng, rồi lại nghi ngờ: “Tại sao trên thế giới lại có người phụ nữ đẹp hơn ta chứ?”
Con quỷ này đầu óc có vấn đề!
Phong Quang xác nhận rồi lại ngoan ngoãn đứng ở sau lưng Vân Tế không nói gì nữa.
Vân Tế nói: “Phụ nữ trong thiên hạ này rất nhiều, phụ nữ đẹp hơn ngươi cũng rất nhiều, chẳng lẽ ngươi muốn hủy dung tất cả bọn họ?”
“Ta không làm được….” Giọng nói của con nữ quỷ nhuốm mùi đau khổ: “Ta không hủy dung tất cả phụ nữ được, nhưng mà… ta có thể hủy hoại người phụ nữ ở trước mặt ta.”
Con quỷ này thật sự có bệnh!
Vân Tế lại hỏi: “Nếu ngươi muốn hủy những người phụ nữ đẹp hơn ngươi, vậy tại sao ngươi lại xuất hiện ở trong nhà Triệu Ích?”
“Hắn rất kỳ quái…”
“Sao hắn lại kỳ quái?”
“Giao người phụ nữ phía sau ngươi cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Giao cho ngươi?” Vân Tế cảm thấy Phong Quang sau lưng đang nắm chặt vạt áo mình, hắn cười: “Giao cho ngươi làm gì?”
“Cô ta là… người phụ nữ đẹp nhất ta từng gặp…”
Vân Tế cười một tiếng: “Cho nên?”
“Ta muốn xé mặt cô ta ra rồi dán lên mặt ta, vậy thì… ta cũng có thể trở nên xinh đẹp.” Nữ quỷ si mê nói, đột nhiên nổi một trận cuồng phong lên, đèn trong hành lang lập tức tắt hết.