Sẩm tối, Hạ Yên Vũ vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi mì gói.
Phong Quang bê bát mì ngồi ở trên sô pha, không hề rời tầm mắt khỏi màn hình ti vi, nói luôn: “Chị đã chuẩn bị xong mì gói cho em rồi, ở trong phòng bếp ấy, em tự đi nấu đi.”
“Mỗi lần em không nấu cơm là chị chỉ biết ăn mì, chị không sợ bị bệnh à?” Hạ Yên Vũ đặt cặp sạch xuống, cảm thấy xem thường năng lực sinh tồn thấp kém của Phong Quang.
Phong Quang nhắm hai mắt lại hít sâu một hơi không khí ngập mùi mì gói, hạnh phúc nói: “Chị yêu thực phẩm rác, mùi vị chất phụ gia và chất bảo quản trong thực phẩm làm chị say đắm.”
Hạ Yên Vũ thật sự không còn sức phản bác, cô ta đi vào phòng bếp, chỉ có thể lựa chọn cũng nấu một bát mì rồi bê ra ngồi bên cạnh Phong Quang.
Phong Quang thờ ơ hỏi: “Bài luận văn của em thế nào rồi?”
“Sắp viết xong rồi, mặc dù cô Ngô yêu cầu rất nghiêm khắc đối với sinh viên, nhưng ở phương diện học thuật thì rất lợi hại.”
“À, hôm nay trên đường trở về chị gặp Quân Dục.”
“Ừm... cái gì?” Hạ Yên Vũ hoàn hồn lại: “Chị nói là con ma đó?”
“Chính là con ma đã đánh nhau với em ấy.”
Hạ Yên Vũ thấy Phong Quang không lo lắng chút nào, giống như là một người không có chuyện gì, cô ta nghi ngờ hỏi: “Có phải là chị bị hắn tẩy não rồi không? Sao lại thản nhiên với chuyện gặp một con ma như vậy, trước đây không phải chị đều sợ loại yêu ma quỷ quái này à?”
“Hắn lại không giết chị, chị sợ cái gì chứ?”
“Chị lấy đâu ra tự tin như thế? Đừng quên thực lực của chị là cái trình độ gì đấy, người ta chỉ cần động ngón tay một cái là có thể khiến chị tan thành mây khói rồi.”
Cuối cùng Phong Quang cũng nhìn thẳng Hạ Yên Vũ, mặt không biểu cảm nói: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn và em đánh nhau, chị đã biết hắn sẽ không giết chị, không đúng, là sẽ không giết chúng ta.”
“...Cho nên chị nói xem chị lấy đâu ra tự tin thế?”
“Nếu người ta thật sự muốn giết chúng ta, lần đầu tiên gặp mặt hắn đã có thể giết cả hai chúng ta rồi, nhưng hắn chỉ qua loa đánh một trận với em như đang chơi trò chơi thôi, sau đó thì đi mất. Nếu hắn thật sự muốn giết chúng ta, sao có thể để cho chúng ta sống đến bây giờ?”
Không thể phủ nhận, những gì Phong Quang nói thật sự rất có lý, Hạ Yên Vũ ngồi thẳng lên hỏi: “Vậy chị cảm thấy hắn tìm tới chúng ta là vì cái gì?”
“Chị cảm thấy... hình như là hắn đang thăm dò cái gì đó. Ừm, không sai, chính là thăm dò.” Phong Quang gật đầu chắc chắn: “Không phải là hắn nói hắn tới trường chúng ta là vì tìm người à, giả như hắn nói là thật, vậy người hắn muốn tìm, nói không chừng chính là chúng ta, cũng có lẽ là một trong hai chúng ta.”
Hạ Yên Vũ hỏi: “Đây là trực giác của chị à?”
“Đúng vậy, đây là trực giác của chị.”
“Vậy chắc chuyện hắn nói tìm người là thật.” Nghe thấy Phong Quang nói đây là trực giác, Hạ Yên Vũ không còn thái độ nữa. Cùng nhau lớn lên với Phong Quang, đương nhiên cô ta cũng hiểu Phong Quang, trực giác của Phong Quang giống như plug-in, từ trước đến nay chưa từng xảy ra sai sót, mà theo kinh nghiệm trước đây, xác suất sai sót lần này cũng rất nhỏ: “Vậy nếu như hắn thật sự đến tìm người, thì tại sao lại tìm đến chúng ta?”
Lúc này Phong Quang đã ăn xong mì rồi, cô quay đi cầm một hộp kem ly ra khỏi tủ lạnh, vui vẻ ăn một miếng kem, thuận miệng nói: “Sao chị biết được cái này, nhưng chị cảm thấy khả năng hắn tới để tìm em lớn hơn chút. Ừm... hắn thực sự có hứng thú không bình thường với em.”