Một tiếng sau, có một người đã ném tất cả rác vào trong thùng rác rồi ném chổi xuống, oán trách: “Quỷ kiến sầu, tôi nguyền rủa bà sáng sớm ngày mai đi đường đụng phải cột điện!”
Còn có cái người đàn ông đáng ghét đó nữa!
Phong Quang phủi bụi dính trên quần áo, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi cái nơi quỷ quái này. Hôm nay gặp phải toàn chuyện đâu đâu, không có chuyện nào khiến cho cô cảm thấy hài lòng cả. Đi trên đường, cô gọi điện thoại cho Yên Vũ, nha đầu Yên Vũ kia lại nói đang ở chỗ cô Ngô xin chỉ bảo chuyện luận văn, bảo Phong Quang đến chỗ mát mà chơi.
Phong Quang cúp điện thoại, cảm thấy bi thương thay cho mình. Sao cô lại cảm thấy mình giống như một người cô đơn không có ai yêu thế nhỉ?
Đợi đến lúc cô hoàn hồn lại, mới phát hiện mình lại đi tới con đường nhỏ kia. Nhớ tới sáng nay xảy ra chuyện gặp ma, cô quyết định đổi con đường khác an toàn chút thì hơn. Nhưng cô mới vừa quay người lại, trong tầm mắt của cô đã xuất hiện một người đàn ông mặc âu phục màu đen dường như đúng hẹn mà tới.
Phong Quang bị vẻ đẹp của hắn ta làm say mê, sau đó rất nhanh đã ý thức được soái ca tuy tốt, nhưng sinh mạng quan trọng nhất, cô giả vờ như không nhìn thấy hắn ta, nhấc chân định chạy đi, nhưng người đàn ông đối diện đã lên tiếng gọi cô lại.
“Hạ Phong Quang.” Giọng nói của hắn ta rất êm tai, việc tên mình được thốt ra từ miệng hắn ta là một chuyện rất dễ khiến cho người ta mê đắm.
Cô biết hắn ta là ma nhưng không thể gọi thẳng người ta là ma được. Nếu hắn ta đã nói hắn ta là giáo viên mới tới, vậy cô cứ theo tự nhiên gọi hắn ta một tiếng thầy là được rồi.
Hắn ta bước lại gần mấy bước, dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy khí thế mạnh mẽ phát ra từ trên người hắn ta, còn có hơi thở nam tính cường đại kia nữa. Hắn ta tùy ý hỏi: “Hạ Yên Vũ đâu?”
“Em ấy đi viết luận văn rồi, em không có tiết nên về nhà trước.” Phong Quang trả lời rất thật thà, sau đó mơ hồ: “Vì sao thầy lại có thể biết chúng em tên là gì, còn phân biệt được rõ hai chúng em thế?”
“Hai hoa khôi của khoa tiếng Trung, cho dù tôi không muốn biết cũng khó.” Hắn ta nói nửa thật nửa giả: “Mặc dù bề ngoài của hai người giống nhau, nhưng cảm giác mang đến cho người khác thì lại khác.”
Hạ Yên Vũ trầm ổn, mà Hạ Phong Quang thì hoạt bát. Mặc dù hai người bọn họ có rất nhiều sở thích giống nhau, nhưng tính cách chung quy vẫn không phải là giống nhau như đúc.
Rõ ràng là vì tính cách khác nhau, cho nên hắn ta có thể dễ dàng nhận ra ai mới là người hắn ta muốn tìm. Nhưng cho dù là tính cách nào thì vào năm trăm năm trước cũng đều từng thể hiện trên người nàng, Quân Dục không có cách nào xác định được.
Phong Quang cảm thấy câu trả lời này không thể coi là câu trả lời. Nhưng xét thấy người ta là một con ma rất lợi hại, cô không dám phản bác, cho dù trong lòng cô khó hiểu, luôn cảm thấy hình như người đàn ông này đứng ở đây là cố ý đợi cô.
“Em sợ tôi à?”
“Hả?”
Ánh mắt Quân Dục tối sầm lại: “Tôi nhìn rất lâu mà em không nói gì. Tôi nghĩ, có lẽ là em sợ tôi chăng.”
“Thật ra thì chuyện này...” Cô liếc nhìn vẻ mặt lạnh như băng của hắn ta, cuối cùng thành thật gật đầu: “Được rồi, em thừa nhận em hơi sợ thầy thật, nhưng chuyện này rất bình thường. Con người bình thường đều sẽ cảm thấy sợ những người hoặc vật mà mình không biết rõ mà.”
“Hạ Yên Vũ.... hình như không hề sợ tôi.”
Phong Quang xua tay: “Thầy không hiểu, Yên Vũ ỷ vào mình có thực lực cho nên mới không sợ trời không sợ đất, nhưng em thì khác, ở phương diện pháp thuật, em chính là một con gà mờ.”
Hắn ta tán thưởng: “Em rất hiểu bản thân mình.”
...Câu này hình như là khen ngợi nhỉ?
“Nếu em đã sợ tôi, vậy tại sao em còn không chạy đi?”