Hạ Phong Tuyết không nói, dường như đang nghĩ tới điều gì đó.
Phong Quang vội vàng nói: “Huynh không được làm tổn thương tới hắn. Huynh có biết mấy năm nay hắn đã chăm sóc cho ta như thế nào không? Lúc huynh dùng thân phận Tư Già ở bên ngoài lêu lổng với Phong Mị Âm thì hắn đã bảo vệ ta như là muội muội ruột đấy!”
Thật sự chỉ coi cô như muội muội ruột thật sao?
Hạ Phong Tuyết thông minh không hỏi câu này. Nếu Phong Quang không ý thức được tình cảm của Thập Tứ với cô, vậy thì vĩnh viễn không cần biết tới là được rồi, như thế hắn cũng giảm được rất nhiều phiền toái. Hắn bất đắc dĩ đáp: “Ta không có lêu lổng với Phong Mị Âm gì cả.”
Cô trừng mắt với hắn, rõ ràng không tin.
Hắn chợt cảm thấy bất lực, không hiểu tại sao cô cứ cho rằng hắn thích Phong Mị Âm chứ? Quả thực, Phong Mị Âm đúng là kiểu nữ nhân rất khác biệt. Trong mắt hắn, nàng ta là kiểu nữ nhân không lúc nào không tỏa ra sự hấp dẫn, cái này gọi là hứng thú, đối với hắn thì lực hấp dẫn còn kém Phong Quang nhiều. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ thích Phong Mị Âm, bây giờ không thích, về sau càng không thích nàng ta.
Thế nhưng mà tiểu nha đầu trong ngực hắn đây thì lúc nào cũng đề phòng như thế.
“Khoan đã... Huynh nói là phụ hoàng của ta đã biết thân phận của huynh rồi!” Phong Quang đột nhiên khẩn trương, cô túm lấy tay hắn, quên cả tức giận, chỉ sốt ruột hỏi: “Phụ hoàng của ta không hề so đo gì mà cứ thế phong huynh là Thái tử à?”
“Không chỉ như thế, còn hứa hôn muội cho ta nữa.” Chỉ cần tuyên bố công chúa Trường Ninh thực chất chỉ là con nuôi của Bệ hạ và Hoàng hậu, vậy thì chuyện hắn cưới cô có thể dễ dàng giải quyết rồi.
Phản ứng của cô lại chỉ có một, đó là không tin: “Sao có thể? Phụ hoàng của ta đâu phải là người rộng lượng như thế đâu chứ, ta không tin! Nói đi, có phải giữa hai người còn có bí mật gì không thể nói cho người thứ ba đúng không?”
“Thì tất nhiên là cũng có một chút giao dịch.” Nhưng cụ thể là gì... hắn chỉ cười mà không nói, có thể thấy là sẽ không định nói cho cô biết.
Trong lòng Phong Quang chẳng khác nào bị mèo cào làm cô ngứa ngáy không chịu nổi: “Có phải huynh đã quyết tâm không nói cho ta biết đúng không? Tư Già, huynh là đồ xấu xa. Đêm đó ở ngoài cung, ta nói phải đi tìm mẫu hậu nói rằng ta muốn gả cho huynh, ta thì thấp thỏm thành cái dạng gì, thế mà huynh lại coi như chẳng sao hết, giờ còn lừa cả ta nữa! Ta ghét huynh!”
“Là ta không đúng, ta làm Phong Quang chán ghét.”
“Lần nào nhìn thấy ta lo lắng suông, huynh cũng đều cảm thấy rất thú vị có đúng không?”
“Không nên tức giận, là ta sai.” Tóm lại, đối với lời nói của cô, hắn một mực phụ họa theo.
Phong Quang có cảm giác như đấm lên cục bông, không đánh được người mà mình còn bị tức nghẹn: “Tư Già! Huynh nói thật cho ta biết, có phải phụ hoàng của ta đe dọa gì huynh không? Nếu không sao Người có thể yên tâm về huynh, còn hứa hôn ta cho huynh nữa!”
“Trên thế giới này, chẳng phải chỉ có mỗi nàng mới uy hiếp được ta hay sao?” Hắn nói nửa thật nửa giả, nhưng cũng vì thái độ nửa thật nửa giả này mới khiến làm người ta nghi ngờ không được, không nghi ngờ cũng không xong.
Cô lẩm bẩm: “Tư Già, ta không thèm nói chuyện với huynh nữa...”
Cô vẫn cứ gọi tên hắn là Tư Già theo thói quen cũ.
“Không sao, ta nói với Phong Quang là đủ rồi.” Hạ Phong Tuyết ôm cô để cô dựa vào ngực mình, cằm hắn tì trên đầu cô, trong mắt là màu xanh biếc của lá cây sơn trà. Trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình cũng sẽ sống những ngày bình yên thế này: “Cả đời này, nàng và ta sẽ cùng nhau bước đi, nàng sống ta sống, nàng chết... ta cũng đi theo nàng.”
Cô sửng sốt ngước mắt nhìn lên, thứ ập tới là nụ hôn của hắn.
Có lẽ, cô chỉ coi như đây là lời âu yếm bình thường mà thôi, nhưng ba ngày trước, trong Ngự thư phòng kia...
Hạ Triều lấy một thứ ra: “Đây là si tình cổ của Miêu Cương, mẫu cổ đã được đặt trong cơ thể Phong Quang, mà cái hộp này chính là tử cổ mà ta chuẩn bị sẵn cho hôn phu tương lai của Phong Quang. Mẫu cổ chết, tử cổ cũng sẽ chết, Phong Tuyết, giờ ngươi hối hận vẫn còn kịp.”
Lúc đó, Hạ Phong Tuyết vẫn giữ thái độ thản nhiên như cũ, nói không một chút do dự: “Ta sẽ không hối hận.”