Hai người quay trở về quán trọ, Phong Quang tưởng rằng sẽ nhìn thấy mẹ của Hựu Nhi với vẻ mặt u sầu, không ngờ lại gặp được Hựu Nhi đang tung tăng nhảy nhót.
Mẹ của Hựu Nhi tươi cười đi tới: “Vất vả cho công tử và cô nương rồi, Hựu Nhi chạy ra ngoài chơi, bây giờ mới về, thật xin lỗi, làm phiền hai vị phải lo lắng.”
“Không... Không có gì, đứa bé trở về là tốt rồi.” Mặt ngoài Phong Quang vẫn cười ôn hòa nhưng trên thực tế, bàn tay đang túm lấy tay Tư Già của cô không khỏi siết lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay hắn.
Tư Già cúi đầu nhìn cô, sau đó liền bước lên phía trước, trùng hợp chắn cô ở sau người: “Hựu Nhi không sao là tốt rồi, phu nhân có thể yên tâm.”
“Đúng thế, thằng bé này trước giờ đều không nghe lời như thế, chỉ giỏi đem phiền toái tới cho ta mà thôi.” Mẹ của Hựu Nhi đẩy thằng bé đang ngượng ngùng nấp sau lưng mình lên trước: “Hựu Nhi, còn không mau xin lỗi công tử và cô nương đây đi, con có biết vì sự ham chơi hôm nay của con mà làm cho bao nhiêu người phải lo lắng không hả?”
“Phong Quang tỷ tỷ, Thập Tam ca ca... Hựu Nhi biết sai rồi, đệ không nên chạy ra ngoài chơi khiến mọi người phải lo lắng.” Lúc này, Hựu Nhi ngoan ngoãn nhận sai, nhưng ánh mắt nó lại nhìn chằm chằm vào Phong Quang, trong đôi mắt trong veo như có gì đó muốn nói với cô.
Tư Già quay đầu nhìn Phong Quang đang lúng túng không biết nhìn đi đâu mới tốt, vẻ mặt của cô lúc này thật sự có thể tố cáo hết mọi sự sợ hãi trong lòng cô.
Hắn nói: “Trời không còn sớm nữa, Hựu Nhi quay về là được rồi, phu nhân, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
“Hôm nay hai vị vất vả rồi.” Mẹ của Hựu Nhi hành lễ đáp lại.
Về tới phòng rồi, chờ đến khi cài chốt cửa lại, Phong Quang mới hoàn toàn thở phào, cô nằm bò ra mặt bàn, sống chết không chịu buông tay Tư Già ra: “Thật đáng sợ... Đặc biệt là khi ta nhìn thấy cái khóa trường mệnh khắc tên Hựu Nhi ở trên cổ nó.”
“Nếu bọn họ không có hành động gì thì cứ đối đãi như bình thường là được rồi.”
“Bình thường ư... quá khó rồi.” Trong tình huống không biết thì cô còn làm được, chứ giờ cô đã biết rồi!
Tư Già đứng lên, nhưng tay hắn vẫn bị cô túm chặt lấy không buông, thế nên hắn cũng không thể đi được xa, bất đắc dĩ nói: “Nếu công chúa thật sự sợ hãi như thế thì hay là làm chút chuyện gì vui vẻ để thả lỏng đi.”
“Chuyện vui vẻ ư?” Cô suy nghĩ một chút, sau đó nở nụ cười: “Quen biết huynh với ta mà nói đã là một chuyện rất đáng vui vẻ rồi.”
Ánh mắt hắn tối sầm lại, sau này cô sẽ hiểu, đây cũng chẳng phải chuyện đáng vui vẻ gì.
Cuối cùng, vì cô quá buồn ngủ, không chịu nổi nữa nên mới phải buông tay hắn ra và lên giường ngủ tít mít, ngủ một giấc say sưa đến tận khi mặt trời lên cao.
Phong Quang ngồi dậy trên giường, cô vẫn còn hơi mơ mơ màng màng, sau khi thấy Tư Già đang ngồi uống trà ở bàn bên cạnh, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều tràn ngập vẻ nho nhã, thanh cao, cho dù không nói một lời nào thì cũng thực sự đem tới cho người ta cảm giác phong thái phi phàm.
“Tư Già...” Thiếu nữ vừa mới thức dậy nên giọng nói vẫn còn khàn khàn, âm thanh mềm mại kiểu này cực kỳ dễ dụ người ta phạm tội.
Bàn tay cầm chén trà của Tư Già khựng lại, đưa mắt nhìn về phía cô: “Ngủ ngon chứ?”
“Ừm... khá ngon.” Cô gật đầu, lại ôm gối cười ngây ngốc: “Huynh rất đẹp, ừm... đẹp đến mức trái tim ta muốn ngừng đập.”
Cái này có lẽ... coi như lời đùa bỡn, nhưng được cô nói ra với giọng điệu ngốc nghếch dễ thương như thế lại khiến người ta cảm thấy cô nói rất thật lòng.
Đối với loại lời khen mình đẹp này, lúc đầu Tư Già cũng không quen lắm, nhưng giờ thì đã quá quen rồi, hắn coi như chưa nghe được những lời cô nói: “Ta có phát hiện mới, có muốn nghe không?”