Phong Quang an ủi nàng ta: “Phu nhân đừng nóng nảy, hay là chúng ta thử đi tìm xem. Hựu Nhi còn là trẻ con, trời lại tối như vậy, chắc chắn là nó không dám đi xa đâu.”
Mẹ của Hựu Nhi chau mày: “Cũng chỉ có thể như thế... Cô nương, phiền cô phải lo lắng rồi.”
“Không có gì, ta cũng rất thích đứa trẻ này. Vậy ta và Tư... Thập Tam sẽ cùng ra ngoài phố tìm xem thế nào.”
“Ôi, làm phiền tới cô nương rồi.”
Bà chủ Trần cũng nói: “Ta cũng sẽ bảo người trong gánh hát đi tìm cùng.”
Sau khi nói xong với hai vị phu nhân, Phong Quang quyết đoán kéo Tư Già ra khỏi quán trọ.
Lúc đi trên đường phố náo nhiệt, Tư Già hỏi: “Tại sao lại phải ra ngoài tìm đứa trẻ đó.”
“Bởi vì rất có thể nó sẽ xảy ra chuyện.”
Hắn muốn nói một câu là cho dù thằng bé ấy có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng liên quan tới ta, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, câu nói ấy tới bên miệng lại đổi thành: “Có lẽ là do gánh hát kia xuống tay.”
“Huynh cảm thấy bà chủ Trần kia có vấn đề à?” Phong Quang dừng chân, dùng ánh mắt anh hùng chí lớn gặp nhau nhìn hắn.
“Đúng thế.”
“Vậy thì dễ làm rồi!”
Hắn hơi dừng một chút: “Dễ làm cái gì?”
“Thực ra, vừa rồi ta nói muốn ra ngoài là để lừa bà chủ Trần đó mà thôi.” Cô nhón mũi chân ghé vào tai hắn nói đầy thần bí: “Ta còn đang nghĩ xem phải nói với huynh thế nào, vì ta muốn vào phòng của bà chủ Trần xem một chút.”
Thấy cô nhón mũi chân lên có vẻ cố hết sức, Tư Già chỉ hơi trầm mặc một chút, sau đó liền khom lưng để cô không phải kiễng chân lên nữa: “Nàng muốn bảo ta đi ư?”
“Đương nhiên rồi, một mình ta thì ta sợ lắm.” Cô lại túm lấy tay hắn lắc tới lắc lui theo thói quen, sự nũng nịu quen thuộc một lần nữa ập tới.
Tư Già còn nhớ mình đã từng nói rằng trong ba ngày này sẽ bảo vệ cô không rời một bước, thế nên hắn liền gật đầu: “Đi một chuyến cũng không có gì.”
Đêm đen gió lớn, trên nóc quán trọ đột nhiên xuất hiện hai bóng người.
Nam tử mặc bạch y ôm thiếu nữ mặc váy đỏ nhanh nhẹn dừng trên mái ngói một căn phòng, hoàn toàn không để phát ra một chút âm thanh nào.
Tư Già nhìn cửa sổ phòng mở, một lần nữa ôm lấy Phong Quang phi thân tiến vào trong căn phòng tối đen. Bà chủ Trần và người của bà ta cùng đi tìm Hựu Nhi cho nên lúc này trong phòng hoàn toàn không có ai. Phong Quang lấy mồi lửa ra, định châm lên thì đã bị Tư Già giữ chặt lấy, nói: “Nàng sẽ không muốn nhìn thấy thứ ở trong phòng này đâu.”
Hắn biết là cô nhát gan, một màn trước mắt kia, tốt nhất không nên để cô thấy được thì hơn.
“Trong phòng này... có gì ư?” Vì hắn đã nói thế nên cô lập tức rụt người về sát cạnh hắn.
Tư Già là sát thủ, năng lực nhìn trong bóng tối của hắn tất nhiên mạnh hơn Phong Quang rồi. Cho dù không có ánh đèn thì hắn cũng vẫn có thể nhìn thấy những thứ xảy ra trước mắt, thế nên hắn cũng biết, một màn này sẽ tạo ra sự sợ hãi lớn như thế nào với cô.
“Chúng ta ra ngoài rồi nói tiếp.” Tư Già một lần nữa ôm lấy eo cô, phi thân rời đi.
Tới một ngõ nhỏ yên tĩnh, rốt cuộc Phong Quang cũng không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Rốt cuộc huynh nhìn thấy gì?”
Hắn im lặng, dường như đang suy nghĩ xem có nên nói thật cho cô biết hay không.
“Tư Già, huynh mau nói cho ta biết đi mà, huynh cứ thế này ta sốt ruột lắm.”
“Ta...” Hắn cố gắng lựa chọn từ ngữ: “Ta thấy ở trong phòng của bà chủ Trần có một bộ xương trẻ con.”
“Huynh nói... cái gì?”
“Bộ xương ở trong góc tường đó chắc cũng phải trên dưới mười năm rồi, thiếu mất hai cánh tay, những chỗ khác vẫn hoàn chỉnh.”
Phong Quang đần mặt ra: “Mười năm... Vậy nghĩa là không phải Hựu Nhi.”
“Trang phục trên xác chết đó giống y hệt với Hựu Nhi.”
“Bình thường mà... Chẳng phải người của thị trấn này ăn mặc rất giống nhau sao?”
“Trên xác chết, còn có khóa trường mệnh khắc tên Hựu Nhi nữa.”