“Nếu huynh cảm thấy ta xinh đẹp thì đừng thích Phong Mị Âm nữa, thích ta có được không?”
Tư Già: “...”
Lời nói của cô quá mức trắng trợn, hắn bỗng nhiên chẳng biết phải trả lời thế nào mới tốt.
Không thấy hắn trả lời, cô cũng không nói gì nữa. Một lát sau, hắn nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ và đều đặn của cô, cô đã ngủ rồi.
Hắn không thể không thừa nhận, tâm tình của hắn vào giờ phút này có hơi kỳ quái.
…
Sáng hôm sau, Tư Già dẫn Phong Quang ra khỏi quán trọ, nói là muốn đi thăm phong cảnh ở thị trấn này, thực tế là hai người đi tìm đường. Đúng như lời Tư Già nói, không có đường nào để rời khỏi thị trấn này, không phải là bị phá hủy mà như thể con đường ấy không hề tồn tại vậy.
Từ trước tới giờ Phong Quang đều luôn rất nhát gan, giờ thì nhất quyết không cho Tư Già ở cách mình quá xa. Tư Già cũng không lạnh lùng đuổi cô ra khỏi phòng nữa mà để mặc cô đi vào, đúng lúc màn đêm vừa buông xuống thì giờ biểu diễn của gánh hát cũng bắt đầu.
Khác hẳn với ban ngày quạnh quẽ, buổi tối ở quán trọ vô cùng náo nhiệt, ngay cả ông lão đánh xe kia cũng tới quán trọ để xem diễn. Bà chủ Trần sắp xếp cho Phong Quang và Tư Già hai chỗ ngồi trên cùng, ngồi bên cạnh bọn họ là Hựu Nhi và mẹ của thằng bé.
Phần hát tuồng thì thực Phong Quang nghe như vịt nghe sấm, nhưng đến khi bà chủ Trần biểu diễn ảo thuật, tinh thần của cô trở nên hứng khởi, hăng hái. Tư Già nhìn Hựu Nhi ở bên kia đang trợn tròn mắt nhìn, lại nhìn về phía Phong Quang, thật sự cảm thấy cô còn ấu trĩ hơn cả trẻ con nữa.
“Tiếp theo đây, ta sẽ biểu diễn một màn ảo thuật, xin mọi người hãy nhìn cái hòm gỗ này.” Bà chủ Trần chỉ vào một cái hòm gỗ lớn, nói: “Bên trong hoàn toàn không có gì, bây giờ, ta muốn mời một vị bằng hữu hãy chui vào bên trong, đợi chút nữa ta sẽ dùng pháp lực làm vị đó biến mất khỏi hòm gỗ. Không biết có ai bằng lòng lên đây giúp ta hoàn thành màn ảo thuật này không?”
Trong lúc nhất thời, có không ít người cảm thấy hứng thú đều giơ tay lên, ánh mắt bà chủ Trần dừng lại trên người Hựu Nhi, cười thân thiết hỏi: “Vị tiểu bằng hữu này, ta muốn mời cậu lên sân khấu biểu diễn cùng ta có được không?”
“Được!” Hựu Nhi thoát khỏi tay của mẹ mình, hưng phấn chạy lên sân khấu kịch, chủ động chui vào trong cái hòm. Trước khi cái hòm bị khóa lại, nó còn vẫy tay với mẹ mình ở bên dưới.
Phong Quang thấy vẻ mặt của mẹ Hựu Nhi đầy vẻ lo lắng thì có lòng tốt an ủi nàng ta: “Ta đoán bên dưới cái hòm kia có cơ quan, người ta có thể chui qua cái hòm xuống dưới sân khấu, phu nhân không cần phải lo lắng.”
“Nghe cô nương nói thế thì ta thấy an tâm hơn rồi.” Mẹ của Hựu Nhi miễn cưỡng thở phào ra một hơi.
Bà chủ Trần ở trên sân khấu nói: “Mọi người nhìn nhé, ta sẽ mở cái hòm này ra.”
Sau khi cái hòm được mở ra, quả nhiên không thấy bóng dáng của Hựu Nhi ở bên trong nữa, mọi người kinh hô vỗ tay tán thưởng, Phong Quang cũng rất nể tình mà vỗ tay theo, cô luôn là một khán giả đủ tư cách mà.
Lúc trăng lên cao cũng là lúc buổi biểu diễn tan cuộc, lúc Phong Quang và Tư Già quay về phòng thì thấy bà chủ Trần đang nói chuyện với mẹ của Hựu Nhi.
Chỉ nghe thấy bà chủ Trần bất đắc dĩ nói: “Phu nhân à, người của ta đã thật sự đưa đứa trẻ tới nhà sau, sau đó con của cô nói muốn tự mình ra ngoài tìm cô nên người của ta mới không quản nữa. Giờ không thấy đứa bé ấy đâu, cô tìm ta cũng vô dụng thôi. Ta thấy đứa bé ấy rất hiếu động, liệu có phải nó chạy ra ngoài chơi rồi không?”
“Không, sao có thể...”
Phong Quang túm lấy ống tay áo Tư Già đi tới, quan tâm hỏi: “Phu nhân, không thấy Hựu Nhi à?”
“Đúng thế, ta tìm nó nửa canh giờ rồi mà vẫn không thấy đâu.” Mẹ Hựu Nhi vô cùng lo lắng: “Hựu Nhi rất nghịch ngợm, nhưng nó sẽ không bao giờ không nói gì mà rời đi lâu như thế.”