Quả nhiên tim Phong Quang đập rộn lên, đầu óc trở nên trống rỗng, cô ngơ ngác hỏi: “Có phải... có phải còn sẽ trở nên rất căng thẳng hay không?”
“Ừ, còn sẽ trở nên rất căng thẳng.” Quý Miên dùng giọng kỳ quái hỏi: “Phong Quang, sao đột nhiên mặt em lại đỏ như vậy, còn nóng lên nữa... em sốt à?”
“Em… “ Cô lại ngậm miệng lại, dường như cảm thấy khó mà mở miệng.
Quý Miên lại hỏi: “Phong Quang sao thế?”
“Anh… em nói ra, anh đừng cảm thấy là em biến thái nhé...”
Hắn bao dung nói: “Cho dù Phong Quang muốn nói gì, anh cũng sẽ không cảm thấy Phong Quang biến thái.”
“Em cảm thấy... em cảm thấy em thích anh, là loại tình yêu kia, nhưng mà...” Cô túm lấy góc quần mình: “Nhưng chúng ta là anh em, cho nên... cho nên em cảm thấy mình là một người rất kỳ quái...”
Quý Miên cố gắng kiềm chế kích động muốn ôm cô về phòng ngay lúc này. Có trời mới biết vừa rồi hắn nói nhảm nhiều như vậy, đều là đang dụ dỗ cô trả lời theo suy nghĩ của mình. Giờ phút này nghe được hai chữ “tình yêu” từ trong miệng cô cùng bộ dạng khó xử của cô lại càng hợp ý hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
“Không cần cảm thấy kỳ quái, đây không phải là lỗi của Phong Quang.” Quý Miên kéo cô vào lòng, không tự chủ được ôm cô chặt hơn: “Giữa anh và Phong Quang không có quan hệ huyết thống, cho nên cho dù là Phong Quang có cái loại thích đó với anh, cũng không có ai có thể có tư cách chỉ trích em.”
Cho dù lùi một vạn bước nữa, bọn họ thật sự có quan hệ huyết thống thì đã sao? Thứ hắn muốn, nhất định phải có được dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Vẻ mặt Phong Quang vẫn có chút ngẩn ngơ. Những năm gần đây, bọn họ sẽ có động tác dắt tay, điều đó không có gì là lạ nhưng cô được hắn ôm ở trong lòng như vậy vẫn là lần đầu tiên. Đặc biệt là hắn còn ôm cô rất chặt, dùng sức như muốn hòa tan cô vào xương máu của mình.
“Vậy anh... đối với Phong Quang là kiểu thích gì?”
Cô nghe thấy giọng nói dịu dàng của hắn truyền từ đỉnh đầu đến: “Nếu như trong cuộc đời sau này của anh không có Phong Quang, vậy anh sẽ khiến cho cả thế giới này trở thành địa ngục trần gian. Tất cả mọi người đều không có được hạnh phúc.”
“Anh… ưm!”
Hắn nâng cằm cô lên, một nụ hôn nóng bỏng chặn lấy đôi môi đang khẽ mở của cô. Cái lưỡi ấm áp của hắn tiến quân thần tốc, cướp đoạt từng ngóc nghách trong miệng cô một cách dễ như trở bàn tay, tham lam chiếm lấy hơi thở thuộc về cô.
Nụ hôn bất ngờ này đối với Phong Quang giống như bão táp khiến cho người ta trở tay không kịp. Lúc môi lưỡi dây dưa ngọt ngào, trong đầu cô trống rỗng, cuối cùng cũng từ bỏ suy nghĩ, thuận theo hắn mà nhắm mắt lại. Suy nghĩ tất cả đều là lẽ đương nhiên, cô theo bản năng ôm lấy hắn.
Rất nhanh cô đã không chịu nổi thế tiến công mạnh mẽ của hắn, Quý Miên cũng ý thức được, cho nên hắn điều chỉnh lại đổi thành chậm rãi, không còn chỉ quan tâm đến việc theo đuổi hơi thở của cô thỏa mãn cảm giác của mình mà vứt bỏ lý trí nữa. Nụ hôn ấy trở nên vô cùng dịu dàng, từ từ dẫn dắt cô, khiến cho cô dần dần học được cách đáp lại nụ hôn của hắn như thế nào.
Thân mật giữa nam và nữ không nên một người diễn, chỉ có hai người cùng tham dự, mới có thể mang đến vui vẻ lớn nhất. Quý Miên nghĩ tất cả rất tốt, dạy dỗ cô, cuối cùng người có thể thu hoạch được sự vui sướng, cũng là chính hắn.
Rất lâu, hắn mới buông môi cô ra.
Cô nắm quần áo hắn, khẽ thở gấp, thân thể đã sớm mất đi sức lực, mềm nhũn ở trong lòng hắn. Hắn ôm chặt lấy cô, cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô rất đáng yêu, lại không nhịn được hôn lên đôi môi ướt át của cô, hoặc là khẽ cắn, hoặc là đưa đầu lưỡi ra liếm.