Quý Miên không trả lời lại sự không hiểu của cô. Hắn nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh, cuối cùng tựa vào vách tường ở hành lang không có một bóng người, hắn giơ tay lên đặt ở ngực, trái tim ở trong đó đang đập kịch liệt. Từ trước đến nay hắn chưa từng có cảm nhận như vậy, mà phần cảm nhận này, lại làm cho hắn sinh ra một phần khát vọng vô hình.
Hắn không biết phần khát vọng này là cái gì, cũng không biết nên dùng kiến thức sinh học và kiến thức hóa học để giải thích cảm giác kỳ quái này như thế nào. Hắn chỉ biết là bây giờ mình biến thành cái bộ dạng này đều là vì cô gái ngồi ở trên giường bệnh kia.
Giống như trước kia, lúc sinh ra cảm giác kỳ quái, Quý Miên sẽ tự dằn lòng mình là Hạ Phong Quang chẳng qua chỉ là người hắn lợi dụng thôi, lợi dụng cô, để cho mình và Tiểu Du có thể sống ở Hạ gia tốt hơn một chút. Nhưng bây giờ cách này không có tác dụng nữa, tốc độ tim đập nhanh như vậy, nhanh đến nỗi khiến cho hắn muốn móc trái tim này ra, móc ra để làm gì?
Máu của hắn sẽ chảy đầm đìa đặt ở trước mặt cô, nói cho cô biết, đây đều là lỗi của em.
Hắn cảm thấy mình điên rồi.
Trong lòng hắn hình như vẫn luôn có một cái hộp đen bị khóa, lúc không có cách nào kiềm chế nữa, khóa liền gỉ sét rơi xuống. Theo đó hộp đen mở ra, tấm màn đen dầy đặc, mang theo bóng tối âm u lạnh lẽo dường như phủ lên cả trái tim hắn.
Sau đó hắn trở thành một người thế nào?
Muốn hủy diệt, muốn chiếm giữ.
Xiềng xích được đặt tên là lý trí trói buộc hắn vào thời khắc này gãy lìa, hắn cúi đầu, cụp mắt xuống khiến người khác không nhìn thấy được thứ lộ ra trong mắt hắn là cái gì.
Chỉ thấy ở góc mặt nghiêng hoàn mỹ của hắn, môi mỏng khẽ cong lên, vô cùng đẹp trai, cũng vô cùng mê hoặc lòng người.
Hắn là người sống ở trong bóng tối, hắn không xứng có cô nhưng không có cách nào kiềm chế được phần cảm tình này.
Nếu không có cách nào kiềm chế, vậy thì buông thả bản thân mình là được rồi.
Hắn phải có được cô gái này, không màng tất cả, cũng không luận xem phải bỏ ra cái giá thế nào.
Phong Quang không hề hay biết có một người đàn ông quyết định muốn phóng thích thiên tính, cô còn đang suy nghĩ tại sao đột nhiên anh lại nói mình là kẻ ngốc? Cô trước nay đều không thích nghĩ những chuyện không nghĩ ra, cho nên rất nhanh cô đã từ bỏ không băn khoăn nữa.
Nhưng cũng không bao lâu, cô lại nghe thấy tiếng bước chân: “Anh, anh quay lại rồi à?”
“Là anh.”
“Anh Phù?”
Phù Dương cười: “Phong Quang có thể nhớ được giọng anh, thật là khiến cho anh cảm thấy vinh hạnh.”
“Em nhớ hết giọng của mọi người, cho nên đương nhiên em cũng có thể nhớ giọng của anh Phù rồi. Ừm... em lờ mờ nhớ, lúc em hôn mê, anh Phù còn nói chuyện với em bảo em đừng ngủ nữa.”
“Đúng thế, lúc đó thấy em đầy vết thương, dọa cho anh một trận. Anh nghĩ, nếu như một cô gái đẹp như vậy rời khỏi thế giới này, vậy thì đáng tiếc lắm.”
Cô cười: “Anh Phù, anh thật biết nói chuyện.”
Mỗi cô gái nghe thấy người khác khen mình đẹp, đều sẽ không nhịn được mở cờ trong bụng.
Phù Dương xoa đỉnh đầu cô, trong giọng nói lộ ra chút đau lòng: “Phong Quang là người kiên cường nhất mà anh từng gặp.”
Trước kia, anh ta không hiểu tại sao lại có người có thể đối xử tàn nhẫn với một cô gái như vậy. Sau khi biết Phong Quang là con gái của Hạ Triều, anh ta cũng có thể hiểu được. Hạ Triều và Vương Từ đều là người nổi tiếng trong giới kinh doanh, khi bọn họ dành được một dự án hoặc là thôn tính một công ty, số lượng kẻ thù của bọn họ cũng không ngừng tăng lên.
Trả thù trong thương trường, chưa bao giờ kém hơn xã hội đen.