“Ta tin huynh.” Cô lại vui vẻ xích đến hôn hắn một cái. Lúc Phong Quang định buông môi hắn ra, nhưng hắn lại giữ gáy cô lại, hôn cô sâu hơn.
Hắn dùng đầu lưỡi vẽ theo hình môi cô, sau đó cuối cùng cũng khó khăn tách hàm răng của cô, tìm được lưỡi cô, cướp đoạt từng ngóc ngách trong khoang miệng ngọt ngào ấy, quấn quýt không rời. Đây là nụ hôn ướt át nóng bỏng triền miên làm cho trái tim cả hai loạn nhịp, lúc môi lưỡi quấn quýt, tiếng hơi thở gấp gáp khiến cơ thể hai người nóng ẩm, đồng thời cũng kéo nhiệt độ căn phòng tăng lên.
Phong Quang dần dần cảm thấy khó thở, lúc hắn hơi buông môi cô ra, cô nhẹ giọng gọi tên hắn: “Phương Việt...”
“Ta đây.” Vừa dứt lời, hắn lại lần nữa hôn lên môi cô, bắt đầu lần dây dưa mới.
Trong bầu không khí mất khống chế này, bàn tay đang đặt trên eo cô của hắn động đậy, khẽ luồn vào trong y phục mỏng manh của cô, chạm vào eo cô. Da thịt trên bụng cô trơn nhẵn. Loại xúc cảm này khiến cho hắn không nhịn được mà muốn có được nhiều hơn.
Tất cả lý trí, tất cả thanh quy giáo điều vào giờ phút này đều tuyên bố cáo biệt với hắn.
Bàn tay hắn hướng lên trên, tiến vào trong áo lót, chạm vào nơi mềm mại trước ngực cô. Đây là xúc cảm mà hắn chưa bao giờ trải qua, hắn không kiềm được mà phủ tay lên, nhẹ nhàng xoa nắn, không nỡ rời đi.
“Ưm...” Phong Quang mở to mắt nhưng miệng cô bị hắn chặn lấy, không nói được gì trừ tiếng rên rỉ nỉ non, tiếng kêu vô ý thức này của cô làm cho Phương Việt càng thêm hưng phấn.
Phương Việt lật người đè lên người cô, cuối cùng cũng rời khỏi đôi môi đỏ hơi sưng ướt át của cô, khẽ gặm cắn vào tai cô, tay cũng không dừng lại: “Phong Quang, ta thích âm thanh nơi muội.”
Trong giọng nói của hắn đã hoàn toán nhuốm đầy dục vọng.
“Phương Việt... huynh có biết... huynh có biết bây giờ huynh đang làm gì không... ưm...” Tay hắn đột nhiên dùng sức hơn, làm cho cô phát ra tiếng kêu khó đè nén. Rất nhanh, cô lại cắn lấy môi không cho mình phát ra âm thanh xấu hổ đó nữa. Vết thương của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, cô cũng không dám tuỳ tiện đẩy hắn ra.
“Ta biết...” Mắt hắn đen như mực, lập tức hôn lên khoé mắt cô. Sau đó, hắn lại nói một câu vô cùng nghiêm túc: “Từ lần đầu tiên gặp gỡ, sau khi Phong Quang rời đi, ta đã đến Tàng Thư Các. Ta biết chuyện ta muốn làm với Phong Quang bây giờ không khác gì những người song tu làm cả.”
Cho nên trước khi biết được cô không đồng ý lời cầu thân của tên đệ tử phái Côn Luân đó, chỉ cần nghĩ đến cô sẽ làm chuyện đó với nam nhân khác, hắn sẽ sinh ra loại cảm giác đố kỵ đến phát điên.
Sau đó, lại làm cho hắn tuyệt vọng mất hết ý chí.
Hắn chưa từng đặt chân đến thế giới của Phong Quang, hắn thậm chí còn không có cách nào có thể giết chết nam nhân đó.
Đó là lần đầu tiên đại sư huynh của Huyền Môn trước giờ một lòng hướng về thiên hạ, được xưng là vô tư chính trực lại vì ham muốn cá nhân mà muốn giết người.
“Phong Quang...” Hắn hôn lên trán cô, má cô, khoé môi cô, cuối cùng là cần cổ trắng nõn của cô: “Nàng là của ta, đúng không?”
Bàn tay phủ lên ngực cô dừng lại, nam nhân đè trên người cô vào giờ phút này yên lặng nhìn cô, trong con ngươi u tối không nhìn thấy một chút ánh sáng nào cả.
Hắn đang đợi câu trả lời của cô, một câu trả lời dường như có thể phán quyết hắn có tội hay không.
Phong Quang dùng hai tay xoa mặt hắn, cô nhìn hắn chăm chú rất lâu, cuối cùng nói: “Ta là của chàng.”