Lần này, kịch bản lặp lại y như lần trước, Phong Quang cũng sử dụng hết thuật pháp chữa trị lên người Phương Việt, rồi khó khăn cõng nam nhân bị thương này trên lưng: “Lần nào gặp nhau cũng là lúc huynh sắp chết, còn đều bị người ta đánh lén mà bị thương, huynh có cần ngốc như vậy không hả?”
“Phong Quang...” Phương Việt yếu ớt vô lực phát ra giọng nói nhỏ xíu: “Xin lỗi...”
“Im miệng, bị thương nặng thì ngoan ngoãn yên tĩnh cho ta! Huynh phải kiên trì, biết chưa hả? Đưa huynh đến đây đã rất phiền phức rồi, ta không muốn đào hố chôn huynh nữa đâu.”
Hắn vẫn còn tâm tình mà cười khẽ: “Được... ta không chết...”
Phong Quang cảm thấy khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, cuối cùng phát hiện ra một cửa hiệu viết chữ Y Quán. Cô bất chấp tất cả, trực tiếp nhấc chân đá cửa ra.
Đại phu tưởng là cường đạo đến còn không kịp mặc y phục, cầm dao thái rau, mặc áo lót chạy ra ngoài: “Là kẻ nào dám đến cướp cửa hiệu của Tôn gia gia đây hả!?”
“Đại phu, ông chữa cho nam nhân này giúp ta, ta sẽ gọi ông là Tôn gia gia.”
Đại phu kia nhìn thấy trước mắt là một tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân còn cõng một nam nhân bị thương nặng. Ông ta ngẩn ra nhưng rất nhanh đã nói: “Mau mau mau, đặt hắn lên giường.”
Dưới sự giúp đỡ của đại phu, Phong Quang cẩn thận đặt Phương Việt lên chiếc giường trong phòng. Phương Việt đã hoàn toàn lâm vào trạng thái hôn mê, đại phu kia sau khi bắt mạch xong, vừa lắc đầu, lại vừa gật đầu.
Cô lo lắng: “Ông như thế rốt cuộc là có ý gì hả? Có thể cứu được không?”
“Này, Tôn gia gia của ngươi là ai cơ chứ? Ta đây là người được mệnh danh là thần y y thuật cao minh, ta có thể không chữa khỏi được à? Chỉ có điều... phí thuốc men...” Ông ta cười gian, nếu không phải nhìn thấy hai người này đều mặc đồ không tệ, ông ta sẽ nhiệt tình như vậy ư?
Bình thường Phong Quang sẽ không xuống núi cho nên cũng không mang theo tiền, cô suy nghĩ một chút rồi rút cây trâm bạch ngọc trên đầu ra, mái tóc dùng trâm bạch ngọc cố định cũng xoã xuống vai: “Đây là trâm bạch ngọc thanh khiết, là vật của Tiên Môn, cũng là bảo bối phòng ngự cực tốt, ta dùng cái này làm phí thuốc men được chứ?”
Đây là quà Thương Bạch Tử tặng cho cô lúc cô sinh nhật mười lăm tuổi. Đồ Thương Bạch Tử tặng, đương nhiên sẽ không kém rồi.
Đại phu này cũng là người biết nhìn đồ, ông ta nhận lấy cây trâm cười vui vẻ: “Ta đi bốc thuốc, bảo đảm ngày mai hắn có thể tỉnh lại, không đến mười ngày là có thể xuống giường, không đến nửa tháng là hoạt bát nhảy nhót được!”
Đại phu vệ sinh vết thương cho Phương Việt trước rồi băng bó lại cẩn thận, không đến nửa tiếng thuốc cũng đã được sắc xong. Ông ta nhét bát thuốc vào tay Phong Quang đứng bên cạnh: “Cô đút thuốc cho hắn đi, ta đi ngủ đây.”
Lúc đại phu rời đi, còn rất chu đáo đóng cửa lại.
Chỉ để lại Phong Quang bưng bát thuốc ngồi ở cạnh giường, mặt ủ mày chau nhìn Phương Việt hôn mê bất tỉnh. Hắn bất tỉnh nhân sự như vậy, phải đút thuốc cho hắn thế nào đây?
Đợi đã... bất tỉnh nhân sự? Vậy không phải là nói, cho dù cô làm gì thì hắn cũng đều không biết à... He he he...
Cô che miệng không để cho tiếng cười gian xảo lộ ra ngoài, lại làm bộ làm tịch nói: “Phương Việt à, ta là vì muốn cứu huynh thôi, lúc huynh tỉnh lại đừng có trách ta khinh bạc huynh đấy nhé.”
Mí mắt Phương Việt động đậy.
Phong Quang khó chịu ngửi bát thuốc đó, bịt mũi uống một ngụm lớn. Cô không nuốt xuống mà khom người cúi đầu hôn lên môi hắn, đầu lưỡi dễ dàng cậy hàm răng hắn ra, đẩy hết thuốc vào trong. Bởi vì sợ hắn sặc mà cô còn đặc biệt đút từng chút một.
Cứ như vậy cho đến lần cuối cùng, sau khi đút cho Phương Việt uống hết thuốc, lúc cô định rời khỏi môi hắn, một bàn tay bỗng giữ lấy gáy cô, môi cô vì thế cũng dán chặt vào đôi môi mỏng không có huyết sắc kia của hắn. Sau đó, lưỡi hắn tiến quân thần tốc, không ngừng cướp đoạt sự thơm ngọt của thiếu nữ.