Phong Quang lẩm bẩm một câu, nhìn Phương Việt bất tỉnh nhân sự trên giường, rồi đi ra ngoài, thậm chí còn cẩn thận đóng cửa lại. Sau khi xoay người, cô nhìn thấy một tiểu đạo đồng mặc y phục màu trắng ở cửa.
Tiểu đạo đồng khoảng năm tuổi nấp ở phía sau một cái cột, thấy Phong Quang nhìn qua, nó không nhịn được đỏ mặt bèn nấp kỹ giấu mình.
Phong Quang hứng thú đi qua đó, ngồi xuống trước mặt nó: “Nhóc con, đệ ở đây làm gì?”
“Đệ… đệ lo lắng cho đại sư huynh.” Giọng nó cũng non nớt đáng yêu, cộng thêm bộ dạng nhát gan, thật sự khiến cho người ta không nhịn được mà gào to đáng yêu quá.
Phong Quang luôn thích trẻ con, nhất là trẻ con đáng yêu. Cô véo cái má có thể vắt ra nước của nó: “Nếu đã lo lắng cho đại sư huynh, sao đệ lại không vào thăm?”
“Đệ… đệ ngại…”
“Có cái gì mà ngại?”
Nó buồn bã chớp mắt: “Các sư huynh đều không thích đệ…”
“Đệ đáng yêu như vậy, sao lại không thích đệ chứ?”
“Ngày nào các huynh ấy cũng cố gắng tu luyện, chẳng bao giờ quan tâm đến đệ cả, trừ đại sư huynh sẽ dạy dỗ đệ ra, các sư huynh khác đều cảm thấy đệ phiền phức.”
“Vậy bọn họ đúng là đồ tồi mà.” Phong Quang lại xoa đầu nó, thầm nghĩ đến cảnh tượng Huyền Môn cố gắng tu luyện, đúng là cho dù ở thế giới nào cũng giống nhau.
Sắc mặt tiểu đạo đồng càng đỏ hơn: “Sư tỷ là đệ tử của trưởng lão nào, sao đệ chưa từng gặp tỷ?”
“Đệ tử Huyền Môn đông như vậy, đệ chưa từng gặp ta cũng rất bình thường.”
“Nhưng mà… sư tỷ còn đẹp hơn tiểu sư tỷ của đệ nữa, đệ không thể không nhớ được.”
Có câu lời nói của trẻ con là thật nhất, còn là được một đứa bé dễ thương khen ngợi, Phong Quang hạnh phúc trong đầu nở ra một biển hoa: “Vậy kể từ bây giờ trở đi đệ nhớ ta nhé, ta họ Hạ, tên là Phong Quang.”
“Phong Quang sư tỷ…”
Phong Quang chống cằm cười nói: “Yên tâm đi, đại sư huynh của đệ không sao, chỉ là huynh ấy cần nghỉ ngơi nhiều hơn thôi. Vậy sau này đệ phải nhớ nhắc nhở huynh ấy uống thuốc đúng giờ, đừng có liều mạng tu luyện quá, trước hết phải biết bảo vệ sức khoẻ của mình thật tốt.”
“Được, đệ sẽ nhớ.” Nó gật đầu bảo đảm.
“Đúng rồi, ta đi tặng cái này sẽ ngại lắm, đệ đưa cho huynh ấy giúp ta nhé.” Phong Quang lấy một cái kiếm tuệ màu đỏ ra: “Ừm… mặc dù màu này không hợp với Hàn Uyên Kiếm lắm, nhưng cũng có thể bỏ qua. Sợi xích hỏa dùng để bện kiếm tuệ ta phải mất bao nhiêu công mới tìm được đấy, mỗi ngày lúc bện một sợi xích hỏa ta lại tăng thêm thuật pháp có tính phòng ngự vào, tốn mất ba tháng mới bện thành. Cho nên bây giờ nó là thứ tốt để phòng ngừa bị thương, đệ giúp ta đưa cho đại sư huynh của đệ, được chứ?”
“Được.” Tiểu đạo đồng trịnh trọng nhận lấy kiếm tuệ, bưng nó trong hai lòng bàn tay: “Đệ nhất định sẽ giao cho đại sư huynh.”
Phong Quang cười nói: “Vậy thì thật sự rất cám ơn đệ rồi.”
Kiếm tuệ này cô vốn dĩ định làm cho Thương Bạch Tử làm quà sinh nhật, có điều bây giờ nghĩ kỹ, cái người coi hòa bình thiên hạ là nhiệm vụ của mình như Phương Việt càng cần hơn. Còn quà sinh nhật của Thương Bạch Tử, cô tùy tiện nghĩ cái khác là được rồi. “Đợt lát nữa chúng ta cùng đi thăm đại sư huynh của đệ nhé.”
“Được…” Tiểu đạo đồng ngẩng đầu lên ngơ ngẩn, bởi vì người vừa rồi còn đang nói chuyện với nó, bây giờ đã không thấy đâu nữa rồi, giống như chỉ là nó đã mơ một giấc mơ mà thôi. Nhưng nhìn kiếm tuệ trên tay mình, nó lại tin chắc đây không phải là mơ, nó quay đầu nhìn xung quanh, ngơ ngác gọi một tiếng: “Phong Quang sư tỷ …”
Nghe thấy thế, cửa phòng trước mặt mở ra, một đệ tử đi ra, nhìn thấy tiểu đạo đồng, liền hỏi: “Huyền Thanh, sao đệ lại ở đây? Đệ đến thăm đại sư huynh à? Sao không vào trong?”
Đứa bé tên là Huyền Thanh vẫn đang ngơ ngẩn nhìn bốn phía dưới ánh trăng.