Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ full

Chương 380: Cua đổ lão xử nam bảy trăm năm trước (18)

/1906
Trước Tiếp
Nhưng điều khiến Phong Quang kinh ngạc là: “Tháp trấn yêu vô cùng hung hiểm, tại sao sư phụ của huynh lại phái huynh đi? Ông ấy không biết đó là một nơi thế nào à?”

“Cô nương không cần lo lắng, nếu như thật sự có yêu ma quỷ quái gì trốn ra khỏi tháp trấn yêu, chỉ sợ sẽ làm hại bách tính. Ta đến đây cũng chính là vì ngăn ngừa điều đó xảy ra.”

“Cho nên huynh định làm anh hùng oai phong lẫm việt vì đại nghĩa mà không cần mạng luôn hả?”

“Cô nương, cô cũng là người của Huyền Môn, nên biết triết lý cứu thế của Huyền Môn. Ta là đồ đệ của Huyền Môn, đương nhiên phải có trách nhiệm làm như vậy.”

“Bảo thủ!” Phong Quang lần đầu tức giận: “Ta biết triết lý của Huyền Môn thế nào, cũng biết trách nhiệm thế nào. Nhưng mạng là của mình, cho dù là chuyện gì thì cũng không thể bỏ mặc sống chết của bản thân huynh được. Huynh chưa từng nghĩ, nếu như huynh thật sự xảy ra chuyện, sẽ có bao nhiêu người cảm thấy buồn khổ vì huynh à? Những người bạn đó của huynh sẽ đau lòng thế nào chứ?”

Hắn giống như im lặng rất lâu rồi mới chậm rãi nói: “Cô nương, ta không có bạn bè.”

“…Hả?”

“Ta là đệ tử quản lý Giới Luật Đường.”

Giới Luật Đường, đó chính là nơi chuyên dùng để bắt người trái luật lệ loạn kỷ cương, đương nhiên sẽ đắc tội không ít người, cũng là đối tượng bị các đệ tử đả kích. Đệ tử của Giới Luật Đường càng bị những người khác ngầm bài xích. Đừng thấy phái Huyền Môn hoà thuận vui vẻ, chung quy cũng là một xã hội thu nhỏ mà thôi.

Phong Quang nói: “Vậy… vậy tiểu sư muội đó của huynh thì sao? Nếu muội ấy thường xuyên đến tìm huynh, chẳng phải là chứng minh muội ấy muốn gần gũi với huynh, thân cận với huynh à?”

“Sư muội…” Giọng Phương Việt không được tự nhiên: “Muội ấy chỉ muốn lúc muội ấy phạm sai lầm, ta sẽ nhẹ tay hơn thôi.”

Phong Quang không ngờ hắn sẽ cho cô đáp án như vậy, không khỏi có chút ngẩn người: “Cái đó… nam nữ trẻ tuổi hai người qua lại như vậy, chưa từng xảy ra cái gì khác à?”

Ví dụ như cầm tay, hôn môi gì đó…

Khụ, cô không tiện nói cái này trước mặt nam nhân chính trực như vậy.

“Cô nương nghĩ nhiều rồi, sư muội chỉ là sư muội của ta, ta cũng không muốn có tình yêu nam nữ.”

Bên chỗ hắn ta truyền tới rất nhiều tiếng ồn ào, Phong Quang không còn tâm tư trêu chọc nữa mà căng thẳng hỏi: “Phương Việt, huynh đến tầng thứ mấy của tháp trấn yêu rồi?”

“Tầng mười tám.”

Đây là tầng cao nhất, ở trên này nhốt toàn yêu quái cực kì hung dữ.

Thông qua Hàn Uyên Kiếm, Phong Quang cũng có thể nghe rõ tiếng gào thét của yêu quái truyền đến, còn có từng trận gió yêu ma do yêu khí tạo thành, cô vội hỏi: “Huynh có mang theo bùa đuổi yêu không? Đã bày xong trận pháp phòng ngự quanh thân chưa? Có mang theo thuốc chữa thương không?”

“Những thứ này, ta đã chuẩn bị xong rồi.” Giọng hắn ta bỗng nhiên dịu dàng đi rất nhiều, cho dù giọng vẫn như bình thường nhưng nghe kỹ sẽ cảm thấy có chỗ khác.

Phong Quang không rảnh để ý tới chỗ khác biệt đó: “Huynh đừng nói chuyện với ta, chú ý ứng phó, đừng để những con yêu kia tập kích.”

“Ta sẽ chú ý.”

Phương Việt bên kia vừa dứt lời đã truyền tới mấy tiếng kiếm, Phong Quang biết chắc chắn hắn ta đã đánh với những con yêu quái kia rồi. Bởi vì không nhìn thấy, cho nên cô chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán tình hình chiến đấu, may mà bên đó không truyền tới tin tức Phương Việt bị thương.

Cô mới vừa thở phào đã nghe thấy tiếng kiếm đâm xuyên qua cơ thể, sau đó là một giọng nói đắc ý khàn khàn khó nghe: “Tính cảnh giới của đệ tử Huyền Môn chẳng qua cũng như vậy thôi.”

“Phương Việt!” Phong Quang đứng lên, hô lên với Hàn Uyên Kiếm: “Phương Việt huynh không sao chứ!?”

“Ta… không sao…” Giọng hắn ta đã yếu lắm rồi, có lẽ là mất máu quá nhiều.

“Ồ?” Không biết là yêu quái gì, hắn lại lên tiếng rồi: “Còn có một nữ nhân khác ở đây à?”

Phong Quang đập bàn: “Này! Ta không quan tâm ngươi là yêu gì, ngươi dám động đến huynh ấy, có tin ta sẽ không tha cho ngươi không hả!”

“Ồ? Vẫn có người dám nói với ta như vậy à, ta ngược lại muốn xem xem, cho dù ta thật sự giết tiểu tử này, ngươi sẽ có thể làm gì ta?”

“Đợi đã, ngươi dừng tay!”

“Phong Quang…” Giọng Phương Việt nhỏ đi rất nhiều, hắn ta nói đứt quãng: “Không cần buồn vì ta…”

“Phương Việt!”

Hàn Uyên Kiếm đột nhiên sáng rực lên, chiếu sáng toàn bộ phòng trúc, đến khi ánh sáng tan đi đã không thấy người trong phòng đâu nữa rồi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Thùy Trâm ĐặngTruyện hayy - sent 2024-09-28 08:39:59
eeen SwwAd ơi em nạp tối qua rồi mà hôm nay chưa đc duyệt huhu - sent 2024-08-17 14:54:08
eeen SwwDuyệt thẻ của em đi mà huhu - sent 2024-08-17 11:22:22
eeen SwwDuyệt thẻ em với - sent 2024-08-16 23:00:55
eeen SwwAd ơi duyệt thẻ em với - sent 2024-08-16 21:30:18
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương