Mặc dù không thể thắng được Ma quân, nhưng bây giờ dựa vào tu vi của cô vẫn có thể liều chết đánh một trận. Cho nên, Phong Quang cứng rắn một cách hiếm thấy, cô không kinh sợ.
Tấn Diệp cười tao nhã: “Vị này, chắc hẳn chính là Phong Quang sư muội rồi.”
Hắn cười rất đẹp, hắn cũng biết nên lợi dụng tướng mạo của mình để gây thiện cảm với nữ tử thế nào. Nhưng rất đáng tiếc, đối với nam nhân không hợp khẩu vị, Phong Quang không có nổi một chút hứng thú nào cả, cho dù nhìn hắn thật sự không tồi.
“Này, thuốc có thể uống bậy nhưng lời thì không thể nói bậy được đâu.” Thương Bạch Tử cướp lời trước khi Phong Quang lên tiếng, hắn ta gõ cái quạt trong tay: “Phong Quang chỉ có một sư huynh là ta, huynh gọi là Hạ cô nương vẫn thích hợp hơn.”
“Huyền Môn và Côn Luân từ trăm năm trước đã có quan hệ hữu hảo giúp đỡ lẫn nhau, ta gọi một tiếng Phong Quang sư muội, hình như cũng không có chỗ nào không ổn.”
Thương Bạch Tử mở cây quạt ra: “Tấn thiếu hiệp nói vậy là sai rồi, cho dù là huynh đệ ruột cũng phải tính rõ ràng, huống hồ Phong Quang là thiên tài hiếm có của Huyền Môn chúng ta. Nếu như bởi vì cách xưng hô của huynh mà khiến cho người ngoài tưởng Phong Quang là người của phái Côn Luân các người, như vậy thì làm thế nào đây?”
“Thương công tử yên tâm, ta sẽ làm rõ với ai hiểu lầm. Sư muội Phong Quang không chỉ là đệ tử của Huyền Môn, nếu như chư vị có thể đồng ý với mối hôn sự mà sư tôn ta nói này, vậy ta cũng sẽ là người của Huyền Môn.”
Thương Bạch Tử dừng động tác phe phẩy quạt lại: “Huynh muốn ở rể?”
“Sư tôn biết Phong Quang sư muội sắp trở thành chưởng môn nhân của Huyền Môn, để Huyền Môn và Côn Luân có thể kết duyên với nhau, tại hạ cũng nguyện ý làm con rể đến nhà Huyền Môn.”
Thương Bạch Tử thấy Tấn Diệp nói lời này không thẹn không ngượng, lập tức á khẩu không nói được gì. Bốn chữ con rể đến nhà này nói thì dễ nghe, thật ra thì chính là ở rể. Bất luận là ở thế giới nào, nam nhân nào chỉ cần nhắc tới ở rể đều sẽ bị người ta coi thường, hơn nữa còn là một thanh niên tài giỏi đẹp trai như vậy muốn ở rể. Lời này nói ra đều làm cho người ta cảm thấy khó bề tưởng tượng nổi.
Lần này, Thương Bạch Tử nhìn về phía Phong Quang, muốn xem ý cô thế nào.
Phong Quang không thay đổi vẻ mặt lạnh nhạt, cô nhìn về phía Huyền Thanh Tử: “Sư phụ, con muốn nghe ý kiến của người.”
“Hả? Các con nói cái gì?” Huyền Thanh Tử hơi hé mắt, bộ dạng kia là vừa mới ngủ tỉnh.
Thương Bạch Tử cảm giác mất mặt sâu sắc quay đầu đi.
Phong Quang nói: “Phái Côn Luân muốn cầu thân đồ nhi, sư phụ thấy thế nào?”
“Cầu thân… không ổn không ổn…”
Tấn Diệp hỏi: “Môn chủ có gì không ổn?”
“Nhân duyên chưa đến, thời điểm chưa đến…” Huyền Thanh Tử mơ mơ màng màng nói, giống như là qua loa lấy lệ, lại cảm thấy thần bí khó lường.
Phong Quang thấy bất ngờ trong lòng. Cô vốn tưởng rằng sư phụ của cô sẽ đồng ý mối hôn sự này như trong kịch bản gốc, bây giờ xem ra, tình hình hiện tại đã trái ngược với thứ cô nghĩ rồi.
Tấn Diệp không cam lòng nói: “Môn chủ cho rằng đệ tử không phải là lương duyên của Phong Quang sư muội sao?”
“Lương duyên là do thiên định, đến lão phu ta cũng không nhìn rõ được…” Giọng Huyền Thanh Tử chán nản, hình như ông ấy nhớ đến cái gì rất lâu trước đây, trong ánh mắt nhìn Phong Quang mang theo sự phiền muộn và than thở không muốn ai biết.
Dường như rất lâu trước kia, sư phụ đã dùng loại ánh mắt hoặc là hoài niệm hoặc là thương tiếc này nhìn mình rồi, Phong Quang nghĩ không ra, cũng không tra ra được kết quả, giống như cô cũng không hiểu, vì sao sư phụ lại truyền vị trí môn chủ kế nhiệm cho cô.
Cô là người có thực lực mạnh nhất trong đám đệ tử đồng lứa nhưng không phải là người thích hợp nhất.
Trong cái thế giới này, có rất nhiều điều khác với trước khi kịch bản chính thức bắt đầu, dường như khắp nơi đều lộ ra sự kỳ quái, tuy cô có cảm giác nhưng càng nghĩ càng thêm mơ hồ.