Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ full

Chương 359: Cua đổ hồn ma mất trí nhớ (57)

/1906
Trước Tiếp
Mạc Diệc Vân nói: “Tôi sẽ suy xét lời đề nghị của cô.”

Phong Quang mỉm cười: “Muốn nâng đỡ Lạc Thần Hi thì cứ trực tiếp làm, không cần lấy tôi ra làm cái cớ. Bây giờ thì tốt rồi, hôn ước của chúng ta cũng không còn. Lúc tôi tuyên bố người mà mình sắp lấy là Ôn Quỳnh trên sóng truyền hình trực tiếp, ba mẹ anh bây giờ chắc đang rất ghét tôi phải không.”

Dù sao, hôn ước của cô và Mạc Diệc Vân cũng chỉ là chuyện do người lớn hai bên hứa hẹn, cô làm trái hôn ước vậy chẳng khác gì vả vào mặt cha mẹ Mạc Diệc Vân.

“Họ không dám gây phiền phức cho cô đâu.” Sắc mặt Mạc Diệc Vân cũng giãn ra một chút, ít nhất về chuyện giải trừ hôn ước này, anh ta cũng phải cảm ơn Phong Quang.

Nếu xét về tài sản và thực lực nhà họ Mạc cũng có thể đấu ngang với nhà họ Hạ, nhưng bây giờ lại kéo thêm nhà họ Ôn vào, vậy chọn thế đối địch với nhà họ Hạ sẽ là một quyết định thiếu sáng suốt. Từ xưa đến nay, dân không đấu với quan, nhà họ Ôn không nhúng tay vào thương trường, nhưng trong giới chính trị lại chiếm một địa vị hết sức quan trọng.

Phong Quang mỉm cười, lấy hai tấm thiệp cưới ra đặt xuống bàn trước mặt Mạc Diệc Vân: “Mười lăm tháng này, hoan nghênh đến dự hôn lễ của tôi. Còn một tấm nữa, phiền anh giúp tôi chuyển cho Ngu Thuật. Có lẽ, tôi và anh ta cũng có thể xem là bạn bè.”

“Ừm.”

“Đương nhiên, nếu anh muốn dẫn theo Lạc Thần Hi tôi cũng không phản đối.”

Mạc Diệc Vân nghe chuông điện thoại của cô lại một lần nữa vang lên, liền lạnh lùng nói: “Cô nên đi rồi.”

Chỉ trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủ, đây đã là lần thứ năm điện thoại cô đổ chuông nhưng cô cứ như không nghe thấy vậy.

“Vội gì chứ? Đàn ông mà, chính là không thể cứ chiều theo anh ấy.” Phong Quang nhún vai. Bây giờ cô đã là vợ sắp cưới danh chính ngôn thuận của Ôn Quỳnh, thái độ của cô vẫn là không để tâm như vậy. Nhưng sau khi tỏ ra không có gì, cô liền đứng lên: “Tôi đi đây, gặp lại trong hôn lễ của tôi nhé, chồng sắp cưới cũ.”

Mạc Diệc Vân hoàn toàn không để tâm đến câu nói đùa ấu trĩ đó của cô.

Sau khi Phong Quang bước ra khỏi phòng làm việc chẳng bao lâu, Mạc Diệp Vân bước đến phía cửa sổ, mang tâm trạng hiếu kỳ cực hiếm có, anh ta nhìn thấy người đàn ông đó đang đứng bên dưới.

Bầu không khí xung quanh người đàn ông đó đều vô cùng yên tĩnh, nhưng yên tĩnh quá mức lại giống như sự đáng sợ phía trên mạch sóng ngầm, không tìm thấy một chút sinh khí.

Nhưng sau khi cô gái đó xuất hiện.

Hắn nhìn cô, mỉm cười, ở trước mặt cô gái đó dường như hắn ta đã sống lại vậy.

Trước nay, Mạc Diệc Vân chưa từng gặp người nào như thế. Dù có người nói tính cách anh ta lạnh lùng đến mấy, nhưng anh ta vẫn là một người đang sống sờ sờ. Còn anh chàng kia, nhìn có vẻ vô cùng dịu dàng, so với tính cách lạnh lùng của bản thân Mạc Diệc Vân gần như là hai thế cực hoàn toàn khác biệt, nhưng điểm kỳ lạ là tính cách nội tâm của anh chàng kia, còn lạnh lùng hơn Mạc Diệc Vân rất nhiều.

Trực giác của anh ta không sai, anh chàng tên Ôn Quỳnh phía dưới dường như cảm nhận được điều gì. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt liền chạm phải ánh mắt của Mạc Diệc Vân.

Ôn Quỳnh đang ôm Phong Quang trong lòng mỉm cười thân thiện, sau lưng nơi Phong Quang không nhìn thấy được, hắn từ từ nâng tay lên, trên tay hắn có một sợi dây chuyền.

Cơ thể Mạc Diệc Vân đứng bên cạnh cửa sổ cứng đờ, vì anh ta nhận ra, sợi dây chuyền đó Lạc Thần Hi luôn mang theo bên người. Ôn Quỳnh đang uy hiếp anh ta.

Uy hiếp anh ta gì chứ?

Mạc Diệc Vân bất giác nhìn sang Hạ Phong Quang vẫn không hay biết gì.

“Phong Quang...” Sau khi Ôn Quỳnh thu lại ánh mắt, dịu giọng nói: “Theo hẹn ước của chúng ta, nếu em không yêu anh nữa, anh sẽ dựa theo yêu cầu của em lựa chọn cái chết, anh sẽ không gạt em.”

“Em biết.” Phong Quang ngước mắt nhìn: “Và khi anh chết đi, em vẫn sẽ tiếp tục sống thật tốt.”

“Nhưng... Phong Quang cũng phải cố gắng mãi mãi yêu anh, giống như anh vẫn luôn cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn giam cầm Phong Quang vậy.”

Sự cố gắng này có thể có hiệu quả như thế nào, chẳng ai biết được.

Cùng lắm, trước khi bị giam cầm thì hai người họ sẽ cùng nhau đi đến chỗ chết.

Phong Quang mỉm cười xinh đẹp như hoa anh túc: “Chúng ta về nhà đi.”

Hắn dịu giọng: “Được.”

Bất luận là hắn hay cô, trong đôi mắt cười đó vẫn chất chứa quá nhiều sự u ám.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Thùy Trâm ĐặngTruyện hayy - sent 2024-09-28 08:39:59
eeen SwwAd ơi em nạp tối qua rồi mà hôm nay chưa đc duyệt huhu - sent 2024-08-17 14:54:08
eeen SwwDuyệt thẻ của em đi mà huhu - sent 2024-08-17 11:22:22
eeen SwwDuyệt thẻ em với - sent 2024-08-16 23:00:55
eeen SwwAd ơi duyệt thẻ em với - sent 2024-08-16 21:30:18
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương