Ôn Quỳnh nói: “Về chuyện buổi họp báo ra mắt phim sẽ tổ chức trên tầng đỉnh của tòa cao ốc Tinh Hải trước nay chưa từng mở cửa cho người ngoài này, đương nhiên cũng vì… nơi này là địa bàn của tôi. Phong Quang, em nói xem, có phải tôi là một người rất thông minh không? Tất cả mọi việc, em đều đi theo từng bước từng bước mà tôi sắp đặt sẵn. Em phải biết, trước đó tôi chưa từng bỏ nhiều thời gian và công sức vì bất kỳ người nào như thế.”
“Tôi có nên cảm thấy vui mừng trước sự xem trọng của anh không?” Phong Quang bật cười châm chọc: “Anh tính toán nhiều như vậy, sắp xếp tỉ mỉ như vậy, suy cho cùng không phải chỉ vì muốn giết tôi sao? Hà tất phải nói dễ nghe như vậy?”
“Không phải tôi muốn giết em, chỉ là tôi cảm thấy tuyệt vọng. Sau khi tôi rời khỏi thế giới này, ai có thể có tư cách để yêu và bảo vệ em chứ?” Dù là bản thân hắn, nếu nói đến những lúc phải luôn bên cạnh bảo vệ cô, hắn cũng cảm thấy không đủ tự tin. Nếu một chuyện ngay cả hắn cũng không làm được, vậy trên đời này càng không thể có bất kỳ người đàn ông nào đủ tư cách đứng bên cạnh cô.
Thế nên, vì để cô không bị tổn thương, vì để đưa cô đến một thế giới sạch sẽ hơn, hắn muốn đưa cô cùng rời khỏi thế giới này.
Phong Quang là một người có tư duy bình thường, cô không thể hiểu nổi kiểu tư duy bệnh hoạn của hắn. Sau khi sởn gai ốc, cô liền cảm thấy lửa giận trong lòng mình khó mà trấn áp nổi: “Anh có biết, trước đó, tôi vốn không quen biết anh không? Anh dựa vào cái gì mà chỉ vì anh thích tôi lại dám quyết định chuyện sống chết của tôi? Mạng sống là của tôi, cho dù là ba mẹ tôi, họ cũng không có cái quyền này!”
Việc này so với việc phụ huynh lấy ra đủ mọi lý do để cấm đoán con cái mình ra ngoài chơi thì có gì khác biệt? Không… Cách làm của anh chàng này so với việc đó, còn quá đáng hơn nhiều.
“Bởi vì, Phong Quang em là của tôi.”
“Bớt giỡn! Tôi không của bất kỳ ai cả, tôi chính là tôi! Suy nghĩ không có được thì phải hủy diệt đó của anh, anh không cảm thấy quá ấu trĩ sao? Tôi muốn sống tiếp, tôi phải sống tiếp, anh dựa vào đâu mà muốn tôi phải chết?” Cô gào thét điên cuồng, bất tri bất giác hóa ra thành bật khóc lúc nào không hay.
Thời gian dường như trở về thời điểm rất lâu, rất lâu trước đó… trước mắt cô dường như cũng xuất hiện một cảnh tượng tương tự.
Trong căn phòng trống trải, có một cô gái mặc váy trắng ngồi thu mình trong góc tường, cô ta đang cầm một mảnh thủy tinh, cũng đang gào khóc với người đàn ông trước mặt, trong giọng nói không rõ ràng đó, có thể thấy cô ta đang tràn đầy tuyệt vọng. Cuối cùng… cô ta không chút do dự cứa mảnh thủy tinh vào cổ tay mình.
Màu máu đỏ tươi vô cùng chướng mắt, âm thanh những giọt máu rơi xuống cũng rất chói tai, mùi máu tươi xộc lên càng gây cảm giác khó chịu. Tất cả mọi chuyện đều hiện lên trước mắt cô một cách vô cùng chân thực.
Đột nhiên Phong Quang ôm đầu, dường như cô quên mất Ôn Quỳnh đang ở trước mặt, bắt đầu lẩm bẩm vô thức: “Tôi không muốn chết… Tôi không muốn chết… Tôi phải sống tiếp… Tại sao… Lục Thâm… Anh không yêu tôi… Sao còn ép tôi… Tại sao chứ…!?”
Cô không ngừng lẩm bẩm, dần bật khóc thành tiếng, trong giọng nói đầy tuyệt vọng, tinh thần cô cũng dần sụp đổ.
“Phong Quang…” Ôn Quỳnh vội nắm lấy tay cô, tay còn lại vô thức lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt cô. Cô lúc này, làm hắn cảm thấy sợ hãi, giống như có một âm thanh đang nhắc nhở hắn, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn sẽ đánh mất cô. Lần đầu tiên Ôn Quỳnh có cảm giác hoảng sợ này: “Em đừng khóc… Em không muốn chết, vậy tôi sẽ không bắt em chết. Tôi sẽ cùng em sống tiếp, chúng ta cùng nhau sống tiếp. Phong Quang… Tôi biết sai rồi, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi, em đừng bỏ tôi…”
Hắn không biết cảm giác sợ hãi đột nhiên ập đến này là gì, nhưng dường như hắn đã từng trải qua cảm giác này. Nếu đánh mất cô, vậy hắn sẽ triệt để... rơi vào điên cuồng, sự điên cuồng mà ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy khiếp sợ.
Một âm thanh lặng băng vang lên: “Cưỡng chế, mở chế độ ngủ say.”
Phong Quang bất lực nhắm mắt lại, đồng thời mất hết ý thức, cơ thể cô mềm nhũn ra, ngã vào lòng người đàn ông ấy.
Ôn Quỳnh sau một lúc tạm ngưng, lúc mở mắt ra, khí thế của hắn cũng trở nên cứng rắn hơn, hắn cười khẽ một tiếng.
Ôm chặt cô gái trong lòng, trong đáy mắt đang rũ xuống của hắn là cảm giác sự điên cuồng không thể che giấu. So với hắn trước đây dường như chẳng khác biệt gì nhưng lại giống như là hai người hoàn toàn khác.
Nói không giống, cũng chỉ vì sự điên cuồng cố chấp đó đã đạt đến đỉnh điểm mà thôi.
Hắn cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, tiếp đó tham lam hôn lên môi cô: “Phong Quang... Anh sẽ không cho em nhớ lại.”