“Phong Quang, hãy cứ tiếp tục chán ghét tôi. Em thích An Ức bao nhiêu thì cứ chán ghét tôi bấy nhiêu. Đổi một góc độ khác để nghĩ, tôi và anh ta trong lòng em cũng có cùng địa vị như nhau.” Ngữ khí của hắn ta đầy thỏa mãn, cho dù kiểu thỏa mãn này mang sự cực đoan đến quỷ dị.
Phong Quang lại từ trong sự quỷ dị đó, nhìn ra một cảm giác đau lòng kỳ lạ. Cô ngẩn người nhưng cũng rất nhanh ánh mắt đã lạnh xuống: “Trả An Ức lại cho tôi.”
“Tôi sẽ trả hắn lại cho em, nhưng trước tiên, phải cho tôi xem em vì hắn có thể làm đến mức nào.”
Bỗng nhiên, cô giơ tay tát hắn ta một cú giáng trời. Hắn ta sững người.
Phong Quang mỉm cười châm biếm: “Anh là kẻ ấu trĩ sao? Dùng cách này để ép tôi nghe lời anh, anh tưởng anh nói làm cho An Ức biến mất thì tôi sẽ tin anh sao? Đừng ngây thơ nữa, chẳng phải anh cũng chỉ là một hồn ma sao? An Ức cũng là ma, anh lấy đâu ra tự tin có thể thắng anh ấy chứ? Cho dù anh nói muốn giết tôi, nhưng đến hiện tại, ngoại trừ tạo ra một số tai nạn tự nhiên xung quanh tôi, anh vốn chưa từng ra tay. Nói đến cùng, anh vốn không thể đích thân giết chết tôi không phải sao?”
Giống như Ngu Thuật đã nói, mỗi thế giới đều có một quy tắc riêng. Nếu hồn ma có thể giết người, vậy những vụ án không thể giải quyết trên thế giới này đã nhiều hơn rất nhiều rồi. Cùng lắm, hắn ta chẳng qua cũng chỉ có thể dựa vào từ trường của mình gây ảnh hưởng đến tự nhiên mà thôi.
“Ha…” Hắn ta bật cười một tiếng, nhưng lại có một chút bi thương, rồi buông cô ra, từ tốn nói: “Em nói không sai, dường như tôi chẳng thể làm được gì. Bất luận là chiến thắng An Ức hay giành lấy sự yêu thích của em, tôi mãi mãi đều là kẻ thất bại. Thế nên, tôi mới là kẻ định sẵn luôn bị người khác vứt bỏ.”
“Anh…”
Hắn ta ngắt lời cô: “Không phải em muốn gặp An Ức sao? Anh ta đang ở sau lưng em.”
Phong Quang quay đầu lại, liền nhìn thấy An Ức đang đứng trước sân, dùng ánh mắt tươi cười nhìn mình. Sau giây phút bất ngờ, lúc xoay người lại, cằm của cô đã một lần nữa bị hắn ta giữ chặt. Hắn ta cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, khác với vẻ hung hãn vừa rồi, nụ hôn lần này rất dịu dàng.
“Phong Quang, tôi ở địa ngục... đợi em.” Sau lời thì thầm làm người ta cảm động đó, kèm theo một làn gió mát, hắn ta cũng hoàn toàn tan biến.
Phong Quang giơ tay che miệng, cô ngây ra rất lâu, là An Ức bước đến đánh thức thần trí cô.
“Phong Quang, em có sao không?”
Rất lâu sau, cuối cùng cô cũng lên tiếng, không phải trả lời mà là hỏi ngược lại: “Anh đã đi đâu vậy?”
“Anh bị lạc đường.”
“... Lạc đường?”
“Anh đã đi rất lâu nhưng chỉ quanh đi quẩn lại ở cùng một chỗ. Anh không tìm thấy đường đến khu vườn này.”
“Nhất định là hắn giở trò!”
“Hắn...” Trên nét mặt An Ức thoáng hiện vẻ bối rối, có lẽ anh đã nhớ ra gì đó, hoặc có lẽ anh đã ngộ ra điều gì: “Có lẽ hắn cũng không đến nỗi xấu.”
“Cái gì mà không đến nỗi xấu? Anh không nhìn thấy sao? Vừa rồi hắn còn...” Cô mím chặt môi, vô thức chạm vào vết thương - nơi vừa rồi bị hắn ta cắn rách.
An Ức giơ tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua cánh môi cô, đáy mắt ánh lên một tia u ám không dễ gì quan sát thấy: “Anh không phủ nhận hắn là một người đáng thương, nhưng... hắn không thể dùng lý do này để chạm vào em. Em là của anh.”
Phong Quang hơi sững sờ, An Ức lúc này làm cô nhớ đến hắn ta.
An Ức bỗng mỉm cười, khác với nụ cười có phần hơi u ám vừa rồi, nụ cười lúc này rất dịu dàng và tươi đẹp: “Phong Quang, chúng ta trở về thôi. Anh hứa với em, sau này hắn tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa.”
Đương nhiên, cô sẽ không hiểu sự tự tin này của anh, nhưng không sao... An Ức mỉm cười, anh cũng không muốn cô hiểu.