Một loạt những ký tự lỗi font chạy trong đầu Phong Quang, cô hiểu hắn ta đang nói gì, nhưng càng cảm thấy tức giận và nhục nhã hơn. Cô không thể vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay hắn ta, chỉ có thể hung dữ nói: “Anh là đồ cuồng nhìn trộm!”
“Kể cả em mắng tôi biến thái cũng không sao cả.” Đôi môi người đàn ông đó kề lên cần cổ trắng nõn của cô, mùi thơm thoang thoảng trên người cô làm hắn ta lưu luyến không rời. Hắn ta nuốt nước bọt, giọng nói đã không thể nào kìm nén được: “Phong Quang, quên An Ức đi, thử yêu tôi một lần được không?”
“Không thể… đau!”
Hắn ta cắn nhẹ lên làn da trắng mềm ở cổ cô, chỉ dùng một tay là có thể cố định hai tay cô ra phía sau: “Phong Quang, đừng làm tôi tức giận. Em biết tôi yêu em mà, yêu đến nỗi tôi muốn ăn sạch em.”
Phong Quang hiểu hai từ “ăn sạch” này của hắn ta, thực sự là ăn theo nghĩa đen chứ không phải là ý nghĩa ám chỉ nào khác.
“Em nghĩ xong chưa? Lựa chọn muốn An Ức quay về hay… muốn tôi cưỡng ép em ở đây?”
Phong Quang cắn răng không nói lời nào.
“Em đang phân vân, phải chăng điều này chứng tỏ rằng thật ra trong lòng em An Ức cũng không quan trọng đến thế, đúng không?”
“Nói linh tinh, trong lòng tôi đương nhiên An Ức rất quan trọng, nhưng tôi cũng biết anh không hề đáng tin.” Ánh mắt Phong Quang lạnh lùng: “Anh làm nhiều chuyện xấu như vậy, hơn nữa suýt chút nữa hại chết mạng người. Anh không có cái nhìn nhận đúng sai của người bình thường, dù tôi nhận thua thật anh cũng sẽ không thực hiện lời hứa của mình.”
Hắn ta nở nụ cười vui sướng, tiếp tục ôm cô chặt hơn: “Vậy mới đúng là Phong Quang của tôi chứ, em lại có thể hiểu tôi đến như vậy.”
Cô đoán đúng rồi, nhưng cô không hề cảm thấy vui vẻ, trong lòng bức bối. Lần đầu tiên cô dõng dạc nói bằng thái độ mạnh mẽ: “Hôm nay tôi đến chỉ là muốn nói rõ với anh, tôi không quan tâm anh muốn làm gì, cứ nhằm vào tôi là được, anh không cần phải làm hại người khác.”
“Phong Quang nói với tôi những lời này là vì đau lòng cho người đàn ông bị thương vì em đó ư?”
“Anh đừng nghĩ rằng tất cả mọi người ai cũng như anh. Ngu Thuật không thích tôi, tôi cũng không thích anh ta. Chỉ là thấy có người vì mình mà bị thương, trong lòng tôi tất nhiên sẽ cảm kích. Những chuyện như vậy chỉ có một lần là đủ, tôi không muốn thấy lần thứ hai. Huống chi so với việc khiến người khác bị thương, mục đích của anh lẽ nào không phải chỉ là muốn giết tôi sao? Vậy thì cần gì phải ra tay với người khác?” Như muốn trút bỏ hết những uất ức mấy ngày nay, cô không hề lo sợ nói hết ra, chó cùng dứt dậu, bí quá hóa liều!
Hắn ta rất thích khi cô nổi nóng, không nhịn được cúi đầu xuống muốn hôn lên cánh môi cô. Cô nghiêng đầu đi tránh được. Hắn ta cười xòa, tiếp tục dùng một tay nâng cằm cô lên, mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Hắn ta hôn cô không hề ngọt ngào dịu dàng mà chỉ có điên cuồng chiếm giữ. Cô trốn thì hắn ta càng cắn mút thô bạo hơn. Khát vọng kìm nén trong mấy ngày bùng nổ trong giây phút này, hắn ta không hề có ý thương hoa tiếc ngọc. Phong Quang không thể chịu đựng nổi nụ hôn quá điên cuồng mạnh bạo này, dần cảm thấy khó thở, cũng nếm thử được vị tanh của máu khi môi cô bị hắn ta cắn rách.
Dường như sau khi thỏa mãn, hắn ta mới kết thúc nụ hôn không được tính là hôn này nhưng vẫn không có ý định buông cô ra. Hắn ta vô cùng kiên nhẫn liếm hết máu trên môi cô, thì thầm hỏi: “Đau không em?”
Hắn ta dịu dàng chăm sóc, dường như người điên cuồng vừa rồi không phải là hắn.
Gương mặt Phong Quang tối sầm, cô không nói gì. Đây là lần đầu tiên cô bị người khác cưỡng hôn, cũng là lần đầu tiên cô cực kì muốn giết người.
Ngón tay của hắn ta vuốt ve vết thương trên môi cô, động tác dịu dàng bao nhiêu thì giọng nói lạnh lùng bấy nhiêu: “Nhưng chút đau đớn này, xét cho cùng thì cũng không bằng nỗi đau đớn của tôi.”