Nhanh như chớp Phong Quang lùi vào góc tường cách hắn xa nhất, lớn tiếng quát: “Anh đừng qua đây!”
“Phong Quang... em sao vậy?” Trong đôi mắt đen tuyền của hắn ẩn chứa sự luống cuống làm người ta không đành lòng.
Nhưng Phong Quang chỉ do dự một giây, cuối cùng lắc đầu thật mạnh, đá văng suy nghĩ suýt nữa là thỏa hiệp trong đầu mình đi: “Anh đừng đến gần tôi... tôi... tôi sợ...”
Cô chực khóc thành tiếng. Trước đây cô đã trải qua rất nhiều thế giới nhưng đây là lần đầu tiên gặp mấy thứ như yêu ma quỷ quái. Cô thà nhận mấy lần kết thúc bi thảm như lần gặp Tiết Nhiễm cũng không muốn gặp ma, dù bị ngược đến cỡ nào thì chỉ cần Hệ thống chủ xóa hết tình cảm rồi cũng xong chuyện. Nhưng sợ hãi thì không giống thế, dù trôi qua bao lâu đi chăng nữa thì cảm giác sợ sệt vẫn còn nguyên.
An Ức nghe xong, trong ánh mắt dịu dàng lại càng thêm cô đơn, đủ để trái tim của bất cứ ai tan nát. Đôi môi mỏng của hắn nhẹ nhàng mím lại, cẩn thận nói: “Phong Quang ghét tôi ở điểm nào, tôi sẽ sửa nhưng... em đừng sợ tôi được không?”
Ồ... Phải thừa nhận rằng, khi một người đàn ông đẹp trai tỏ ra yếu đuối, rất dễ kích thích ham muốn đẩy ngã anh ta xuống giường của người khác.
Phong Quang là con gái, còn là một cô gái háo sắc, vì vậy cô rất khó để không rung động. Nhưng lý trí nhắc nhở cô rằng người đàn ông này... không đúng, con ma nam này, hắn không phải là người sống, trong lòng cô trống rỗng đến hoảng sợ.
Con người luôn có nỗi sợ với những thứ mình không biết, cô cũng không ngoại lệ.
“Em không thích tôi đến gần em, vậy tôi sẽ đứng ở đây... Em đừng sợ, tôi sẽ không làm hại em đâu.” Đôi mắt sáng trong của hắn lúc này ảm đạm phai màu, vô cùng trống rỗng, cô đơn.
Phong Quang bỗng có ảo giác, dường như cô đã làm một chuyện sai trái trời đất không dung, vì cô đã làm anh chàng này đau lòng rồi, nhưng ông trời có biết rằng cô cũng đâu cố ý làm hắn bị tổn thương! Cô sợ ma mà!
Nhưng... nhưng nét mặt cô đơn của người đàn ông này quả thật làm cô không đành lòng.
Phong Quang cắn môi băn khoăn rất lâu, cuối cùng run rẩy đưa tay ra: “Anh... anh để tôi chạm vào anh, có lẽ... có lẽ sau khi tôi chạm vào, tôi sẽ không sợ nữa...”
Đôi mắt đen như mực của hắn lóe lên một tia sáng, hắn đứng cách Phong Quang mấy bước, đưa tay về phía cô. Tay Phong Quang cứng đờ, một lúc lâu sau mới nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn. Cảm nhận của cô chính là hắn có thể chạm vào cô thật sự. Cô tự thôi miên chính mình, hắn cũng giống người bình thường mà thôi...
Với điều kiện là cô phải quên đi chuyện hắn bước xuyên qua cửa kính thủy tinh...
“Phong Quang...” Hắn khẽ gọi tên cô như đang chờ cô ra đáp án.
Bàn tay cứng đờ của Phong Quang chậm rãi buông ra: “Thật ra... thật ra anh cũng không đáng sợ đến thế...”
Cô nói một câu trái với lương tâm.
An Ức nghe cô nói, xoay tay lại nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng mình, cơ thể vừa mới thả lỏng của cô lại cứng ngắc trở lại.
Hắn cúi đầu, ngửi mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô, nói đầy vui vẻ: “Em đừng sợ tôi, tôi sẽ đối xử với em thật tốt, tốt hơn bất cứ ai trên đời này.”
“... Tôi thật sự rất cảm động.”
Cảm động đến nỗi sắp khóc... vì cô vẫn cảm thấy hơi sờ sợ! Đối mặt với thứ mình sợ hãi, làm sao có thể giữ được tâm trạng bình thường?”
Cô tự hỏi mình không làm được, hay có lẽ chỉ cần một ít thời gian?
An Ức hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta có thể hôn không?”
Cô đờ đẫn trả lời: “Không thể.”
Hắn không cam tâm truy hỏi: “Thật sự không thể sao?”
Cô kiên quyết: “Thật sự không thể.”
Đôi mắt sáng trong của hắn tràn ngập thất vọng.