Phong Quang không hề cảm thấy khó chịu buồn bã như những người khác. Cô nghiêm túc suy nghĩ lại quá trình cô và An Ức quen nhau, rồi nhớ lại những lời An Ức từng nói, cô nắm chặt góc áo của mình.
“Hệ thống chủ... An Ức...” Cô nghe thấy giọng nói của mình mang theo nỗi sợ không tên vang lên trong đầu: “Có phải anh ta... không phải là người sống không?”
Thật ra cô muốn hỏi có phải hắn là... ma không, nhưng đến bây giờ, cô vẫn cảm thấy rất sợ khi nhắc đến danh từ này.
Hệ thống chủ không trả lời câu hỏi của cô, chỉ lạnh nhạt nói: “Là mục tiêu mà ký chủ yêu cầu đổi.”
“... Mi bẫy ta.” Cô lạnh lùng.
Hiện giờ cô đã có thể xác định, An Ức không phải là người. Hắn là ma, hơn nữa còn là một con ma mất trí nhớ. Cô không hiểu tại sao con ma An Ức lại cố chấp với mình đến vậy. Trong sự sợ hãi mang tính bản năng, cô chỉ có thể bình tĩnh thốt ra một câu chửi thề.
Cô có thể nhìn thấy ma, hóa ra cô cũng có bàn tay vàng.
Phong Quang bỗng hiểu ra rất nhiều chuyện. Tại sao nhiều người không nhìn thấy An Ức, tại sao Lạc Thần Hi lại sợ An Ức đến vậy? Là vì cô ta cũng biết An Ức là ma.
Nhưng sau khi nghĩ thông suốt rồi, Phong Quang lại tức giận: “Hệ thống chủ, mi không hề nói rằng thế giới showbiz này có ma.”
“Chuyện gì cũng nói với ký chủ, vậy thì có khác gì giúp ký chủ mở bàn tay vàng đâu?”
“Số lần ta mở bàn tay vàng còn ít lắm sao?”
“Với điều kiện tiên quyết là kí chủ còn điểm để đổi.” Hệ thống chủ ngừng lại một giây: “Nếu ký chủ biết trước thế giới này có ma, vậy thì cô sẽ không dễ dàng chấp nhận nhiệm vụ của thế giới này như vậy.”
Dù sao tất cả mọi người đều biết, cô có tiếng là sợ ma.
Lúc này Phong Quang mới biết mình đã bị lừa, cô nghiến răng hỏi: “Thật ra An Ức chính là mục tiêu ta cần cua đổ đúng không?”
“Phải, cũng không phải.”
“Rốt cuộc ý của mi là gì?”
Hệ thống chủ không nói gì nữa.
Cô tức giận đập giường, hừ mạnh một tiếng nữa, cục tức này không thể nào nuốt trôi nổi. Quan trọng hơn là, sau khi biết An Ức là ma, cô hoàn toàn không thể thản nhiên tiếp xúc với hắn như trước đây nữa!
Trời dần tối, cô không dám tắt điện, cũng chần chừ không dám đi ngủ, chỉ sợ vừa nhắm mặt lại, một người đàn ông sẽ xuất hiện bên giường. Những bộ phim ma trong những năm tháng trước kia bị bạn bè bắt xem cũng hiện lên trong đầu cô, cô chỉ muốn cắn nát chăn, thầm rủa trí nhớ bản thân sao lại tốt thế cơ chứ.
Đêm nay một mình cô không thể ngủ được. Phong Quang ngồi dậy, ôm gối xuống giường, quyết định đến tìm Liễu Hàn để ngủ chung.
Nhưng chân vừa chạm xuống đất, khóe mắt cô đã lướt tới một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đứng ngoài cửa sổ. Hắn rất đẹp, thấy cô nhìn mình, hắn còn nở nụ cười rạng rỡ.
Nhưng phòng cô đang ở nằm trên tầng tám.
Phong Quang ngẩn người, quên cả phản ứng.
An Ức bước xuyên qua tấm kính thủy tinh, hắn dường như không nhận ra hành động của mình không giống người bình thường. Hắn tới bên cạnh Phong Quang, dịu dàng nói: “Tôi lo em buổi tối sẽ đá chăn nên tới thăm em.”
Phong Quang chỉ cảm động một giây, sau đó thét chói tai rồi ném cái gối trong tay ra.
Hắn tiện tay đón lấy chiếc gối cô ném tới, hoang mang trong giây lát, rồi lại nhìn cái gối trong tay, dè dặt hỏi: “Phong Quang, em muốn tôi ngủ với em sao?”
Đùa cái khỉ gì vậy!