Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ full

Chương 317: CUA ĐỔ HỒN MA MẤT TRÍ NHỚ (15)

/1906
Trước Tiếp
“Là anh à.” Phong Quang ngạc nhiên, sau đó chợt nhớ mình vẫn đang vùi trong lòng hắn cô bèn lùi ra, nhưng hắn không có ý định buông tay, cô nói: “Buông tôi ra.” Hắn suy nghĩ một giây, thấy sắc mặt cô không vui liền thả tay ra, tiếp đó cười nói: “Em mặc bộ này rất đẹp.” Có một số người vì khí chất quá hiện đại nên mặc đồ cổ trang luôn có cảm giác kì cục, nhưng cô thì khác, dù tính cách dịu dàng hay ghê gớm, trong mắt người nhìn vẫn luôn rất tự nhiên. Con gái được khen xinh đẹp sẽ rất vui vẻ, Phong Quang cũng không ngoại lệ, vì vậy nét mặt đanh lại của cô dần trở nên mềm mại hơn: “Tôi hỏi này, anh tên là gì thế?” Sau khi biết hắn không phải là Ngu Thuật, cô rất muốn làm rõ thân phận người này. Hắn từng xuất hiện bên cạnh Lạc Thần Hi, diện mạo lại ưa nhìn, nói không chừng hắn chính là Ôn Quỳnh thì sao? Nào ngờ hắn lắc đầu: “Tôi không biết.” “Anh không biết?” Phong Quang buồn cười: “Đừng đùa nữa, làm gì có ai không biết tên mình chứ? Lẽ nào anh bị tai nạn xe nên mất trí nhớ ư?” “Tôi không bị tai nạn xe.” “Nên tôi mới nói anh đang đùa...” “Nhưng đúng là tôi đã quên tất cả mọi chuyện.” Phong Quang bỗng im bặt: “Mất trí nhớ... sao?” Hắn ảo não gật đầu: “Một ngày nọ sau khi tôi tỉnh dậy, tôi nhận ra mình đã quên hết mọi chuyện, tôi quên đường về nhà, cũng quên mình là ai.” “Thảm quá vậy...” Cô thốt ra ba chữ nhạt nhẽo, hình như không phải đang quay phim thì phải? Hơn nữa tình tiết mất trí nhớ thường hay dùng cho nam nữ chính cơ mà? Nhưng nhìn sắc mặt hắn không giống như đang nói dối, nếu hắn nói dối thật thì chỉ có thể công nhận diễn xuất của hắn còn xuất sắc hơn cả Ngu Thuật. “Em tin lời tôi nói ư?” Hắn bình thản nhếch khóe môi, dường như cảm thấy vui mừng tột cùng khi cô tin hắn. Phong Quang không thể nào thốt ra câu tôi vẫn còn nghi ngờ, cô ngẫm nghĩ rồi hỏi tiếp: “Vậy anh còn nhớ lúc tỉnh lại mình đang ở đâu không? Có lẽ đấy chính là nơi xảy ra chuyện làm anh mất trí.” “Lúc tôi tỉnh lại thì đang ở trong căn nhà này.” Phong Quang nhớ Liễu Hàn nói căn nhà này rất quỷ quái, cô bỗng nhiên tin một phần. Nhưng bây giờ đang ban ngày ban mặt, những thứ không phải con người chắc sẽ không xuất hiện dưới ánh mặt trời đâu nhỉ? Cô xoa xoa cánh tay mình, lòng thầm nghĩ may mà trước mắt mình có đàn ông, nếu không chính cô cũng cảm thấy sợ hãi. Thấy ánh mắt hoang mang của người trước mặt, như chú cừu con bị lạc đường, rất dễ lấy đi sự thương cảm của người khác, cô chưa kịp nghĩ kĩ đã buột miệng: “Có lẽ tôi có thể tìm người đưa anh đến cục cảnh sát, để cảnh sát giúp anh tìm người nhà mình.” Cô không thể đến cục cảnh sát được, nếu không ngày hôm sau trên các trang báo sẽ rầm rộ tin ảnh hậu Phong Quang xảy ra chuyện bị bắt vào tù. Gặp khó khăn thì tìm cảnh sát là kiến thức cơ bản, nhưng hắn lại nghi hoặc: “Cục cảnh sát... là nơi nào vậy?” “Cục cảnh sát... chính là nơi có thể giúp anh tìm được người thân của mình, anh chỉ cần biết thế là được rồi.” “Nếu... tôi không có người thân thì sao?” “Hả?” Cô há to mồm, nếu hắn không có người thân thì cô cũng bó tay. Hắn nở nụ cười, còn đẹp hơn cả phong cảnh tao nhã trong sân: “Vậy em làm người thân của tôi đi.” Phong Quang: “...” Hôm qua còn nói muốn thích cô, hôm nay sao lại nói muốn cô làm người thân của hắn vậy?” “Lúc tôi đứng trong căn nhà này, nghe hai người già đi qua nói rằng, tất cả tình yêu cuối cùng rồi sẽ trở thành tình thân, vậy em làm người thân của tôi đi.” Dù hắn hoàn toàn không hiểu tình thân là gì, tình yêu là gì, nhưng hắn biết, chỉ cần có được hai từ này, hắn sẽ không còn cô đơn nữa. Giống như đôi vợ chồng già hàng ngày đều đi tản bộ dưới hoàng hôn.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Thùy Trâm ĐặngTruyện hayy - sent 2024-09-28 08:39:59
eeen SwwAd ơi em nạp tối qua rồi mà hôm nay chưa đc duyệt huhu - sent 2024-08-17 14:54:08
eeen SwwDuyệt thẻ của em đi mà huhu - sent 2024-08-17 11:22:22
eeen SwwDuyệt thẻ em với - sent 2024-08-16 23:00:55
eeen SwwAd ơi duyệt thẻ em với - sent 2024-08-16 21:30:18
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương