Phong Quang sực tỉnh, lập tức buột miệng trả lời: “Anh đẹp trai hơn Mạc Diệc Vân nhiều.”
“Đúng là một chuyện đáng vui mừng.” Tuy hắn vui vẻ nói thế, nhưng trong nét mặt dịu dàng không đổi, không nhìn ra sự vui vẻ mà hắn nói.
Có thể hắn là người như vậy, không màng vinh nhục, lúc nào cũng giữ cho mình nụ cười mỉm không lo thế sự, cực kì hoàn mỹ, cũng cực kì kiên định. Người ta nói không có ai hoàn hảo, nên khi thật sự có một người có thể coi là mười phân vẹn mười xuất hiện trước mắt, Phong Quang sẽ bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của người này. Cô đã gặp rất nhiều người giả dối, nhưng rất ít khi gặp người có thể giả tạo đến mức tự nhiên đến mức này.
Cô không nhịn được nên hỏi hắn: “Ngoài cười ra, anh đã từng khóc chưa?”
Hắn khẽ lắc đầu: “Tôi không nhớ nữa.”
“Anh thật kì lạ.” Phong Quang đi một vòng quanh hắn: “Bây giờ tôi lại nghĩ, nếu anh đau lòng khó chịu thì sẽ thế nào nhỉ?”
“Cô hi vọng tôi đau lòng khó chịu sao?”
“Cũng không hẳn, chỉ cảm thấy một người chỉ có độc một biểu cảm, hoặc là anh ta giỏi diễn xuất, hoặc là anh ta thiếu thốn tình cảm của người bình thường.”
“Tình cảm của người bình thường…” Đôi mắt đen sâu như đá hắc diệu lóe lên sự hoang mang: “Những tình cảm này… là gì?”
“Ừm… chính là hạnh phúc, tức giận, đau lòng, vui vẻ đó. Anh xem, có vài người khi bạn bè hoặc người thân của mình mất họ sẽ đau lòng, có vài người sẽ cảm thấy hạnh phúc khi tỏ tình thành công hoặc người mình thích cũng thích mình…” Cô kết luận lại: “Tóm lại, nếu lúc nào cũng tươi cười, sẽ làm người ta cảm thấy anh là thần tiên thoát tục.”
Nói thẳng ra là vô tâm.
Hắn trầm mặc rất lâu, khóe môi bỗng nhiên hơi cong lên, nụ cười này như băng tuyết tan thành nước, tinh khiết trong veo: “Tôi muốn tràn ngập hạnh phúc, tôi sẽ cố gắng thích cô.”
“… Hả?”
“Đến lúc đó, cô cũng phải thích tôi đấy.”
“Khoan đã.”
“Người mình thích cũng thích mình, sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tôi muốn nếm thử cảm giác hạnh phúc đó.”
Phong Quang lặng lẽ đưa tay ra: “Chuyện đó, có phải anh hiểu lầm rồi không…”
“Chúng ta tiếp tục đếm gạch thôi.” Hắn vô thức nắm lấy bàn tay cô đang đưa ra, sau đó hơi xoay người lại, nhìn đôi tay đang đan vào nhau bằng ánh mắt khó tin, nụ cười cũng trở nên chân thật hơn: “Phong Quang, tôi nắm được tay em, tôi nghĩ bây giờ tôi bắt đầu thích em hơn rồi.”
“Anh nghe tôi nói đã được không.” Cô muốn rút tay ra, nhưng không rút ra nổi. Sau đó, cô cảm thấy nhiệt độ bàn tay ấy rất thấp không giống người bình thường, cô ngạc nhiên: “Sao tay anh lại lạnh thế?”
“Nắm tay em sẽ không lạnh nữa.” Hắn cúi đầu cười với cô, mang theo cả nét trẻ con không giống với hắn.
Không chờ Phong Quang nói thêm, hắn đã kéo cô đi, tiếp tục sự nghiệp đếm gạch.
Phong thủy đúng là thay phiên nhau chuyển động, vừa rồi cô còn chẹp miệng mấy tiếng khi Mạc Diệc Vân kéo tay Lạc Thần Hi đi, vậy mà không qua bao lâu, lại đến lượt cô rơi vào cảnh này, hơn nữa sức lực cô không bằng người ta, muốn rút tay ra cũng không xong!
Hình như hắn không nhìn thấy sắc mặt càng ngày đen như đít nồi của cô, còn nói rõ với cô rằng thật ra có một viên gạch bị cỏ dại mọc lên che phủ. Hắn còn kể có một bông hoa nhỏ chưa nở màu vàng mọc ở góc tường, hắn cứ nghĩ cơn mưa to mấy ngày trước đã làm nó héo rũ, nhưng bây giờ nó vẫn còn sống.
Hắn cũng kể mái ngói trên mái nhà có một chỗ có màu sắc sáng hơn với những chỗ khác, chắc chắn sau này mới được thay thêm vào, nhưng sự khác biệt về màu sắc đó cũng không quá rõ ràng, ít nhất người ngoài chỉ liếc qua sẽ không phát hiện ra.
Hắn nói rất nhiều, cuối cùng số gạch lát đếm được bằng con số mà hắn nói.
Hắn cười: “Bây giờ em đã tin tôi chưa?”
Phong Quang gật đầu, cô tin hắn, tin hắn quả nhiên vô vị, hoặc có thể nói là cô độc.
Cô độc… đến nỗi làm người ta thấy đau lòng.