Một canh giờ sau, mọi người đều nhìn thấy Nữ hoàng của họ được Khiêm vương bế về. Nữ hoàng đưa tay che mặt, mặt và cổ cô đều nhuộm đầy dấu hồng trông rất thẹn thùng. Ngược lại nhìn Khiêm vương điện hạ lại đầy tinh thần. Nếu không để ý đến y phục ướt đẫm của hắn thì tin rằng mọi người chỉ nghĩ rằng họ đơn thuần là đi đạp thanh…
Câu này nói ra ai cũng không tin.
Cố Ngôn lướt nhìn mọi người, mọi người lập tức cúi đầu, không dám nhìn nữa.
Phong Quang hung dữ nói: “Buông ta xuống.”
“Bệ hạ sao gấp vậy, thần làm như vậy chẳng phải sợ người không sức lực sao?” Cố Ngôn cười dịu dàng mê người.
Mọi người xung quang nghe ngay được ba chữ “không sức lực…”
Cô cứng họng, chỉ biết nhìn hắn: “Người có trẻ con quá không?”
“Bệ hạ thường nói tâm tư trẻ là chuyện tốt, giờ xem ra, cũng không phải là chuyện xấu.”
Cô nghiêm mặt: “Cố Ngôn, trẫm lệnh ngươi buông ta xuống.”
Hắn cụp mắt nhìn: “Vâng thưa Bệ hạ.”
Phong Quang bước từ trong lòng hắn xuống, vừa đứng xuống đất cô liền bị chao đảo nghiêng người lại ngã vào lòng hắn.
Cố Ngôn nói từ tốn: “Eo Bệ hạ không tốt, cẩn thận vẫn hơn.”
Ồ, eo Nữ hoàng còn không tốt…
Mọi người lại cúi đầu thấp hơn, như là đã chứng kiến việc gì to tát lắm.
“Tiểu Ngã!” Phong Quang giận đùng đùng: “Qua đây đỡ trẫm!”
“Dạ!” Tiểu Ngã vội vàng chạy qua đỡ Phong Quang từ lòng Cố Ngôn.
Cố Ngôn nói với Tiểu Ngã: “Giờ chân Bệ hạ không còn sức lực, hầu hạ cẩn thận đấy.”
Chân không sức lực!
Đúng là quá mạnh mẽ mà!
Mọi người đều đỏ mặt.
“Cố Ngôn, đồ khốn kiếp nhà ngươi!” Đây là câu thét cuối cùng, trước khi Phong Quang lên xe ngựa.
Ôi uy nghiêm Nữ Hoàng của cô!
Cố Ngôn giống như không nghe thấy, hắn nói với tướng lĩnh và binh sĩ: “Khởi hành đi.”
“Dạ, Vương gia.” Tướng lĩnh nhận lệnh.
“Kha công tử.” Cố Ngôn nhìn sang Kha Hoài đứng bên cạnh.
Kha Hoài nói: “Vương gia.”
Suốt chặng đường, hắn ta vốn ngồi cùng xe ngựa với Phong Quang, nhưng vì vừa rồi Phong Quang lên xe không bảo hắn ngồi cùng, nên giờ đây hắn đứng tại chỗ, không biết nên làm sao.
Cố Ngôn hé nhẹ môi: “Bệ hạ cần nghỉ ngơi, Kha công tử ngồi chung xe với ta.”
“Dạ.” Kha Hoài cúi đầu ứng đáp.
…
Đi tiếp ba ngày đường, sau khi xuyên qua vùng hoang dã, đoàn người cuối cùng cũng đến được doanh trại ở biên cương.
Lam Thính Dung dẫn theo tướng sĩ đứng trước cổng doanh trại chờ đợi. Khi nhìn thấy người trên xe ngựa bước xuống, tất cả liền quỳ xuống đất: “Bái kiến Bệ hạ.”
Tiểu Ngã dìu Phong Quang xuống xe. Trên chiếc xe ngựa sau, Cố Ngôn và Kha Hoài cũng đi xuống. Phong Quang liếc nhìn Cố Ngôn, phất tay nói: “Chư vị không cần đa lễ, đứng dậy đi.”
“Tạ Bệ hạ.” Binh sĩ đứng dậy.
Phong Quang nhìn về phía nam nhân đứng đầu đám binh sĩ. Lông mày lưỡi mác, khí tức kiên cường bất khuất. Bộ áo giáp màu trắng bạc trên người càng khiến hắn trở nên tuấn tú phi phàm, nhiệt huyết nam nhi lúc này e rằng có thể khiến không ít thiếu nữ gào thét.
“Ngươi là Lam Thính Dung, Lam tướng quân?”
“Hồi Bệ hạ, mạt tướng chính là Lam Thính Dung.”
“Ừ, quả là khôi ngô tuấn tú.” Phong Quang khẽ gật đầu tán thưởng: “Điều kiện nơi biên ải gian khổ, ngươi dẫn binh đánh giặc nhiều năm. Vất vả cho ngươi rồi.”
Lam Thính Dung không hề kiêu ngạo nói: “Bảo vệ quốc gia là vinh dự của thần. Hơn nữa, trong doanh trại còn có rất nhiều người vất vả hơn thần. Thần không dám kêu khổ.”
“Tốt, tốt, tư tưởng giác ngộ cũng rất cao.” Nói như là cô không biết hắn túc trực biên cương là vì không muốn gả vào hoàng cung vậy.
Chà, hắn không muốn gả, cô cũng không muốn cưới.
Cố Ngôn bước ra một bước: “Bệ hạ lần này ngự giá thân chinh, đem theo lương thảo và thái y mà tướng quân cần, tiếp theo tướng quân dự tính thế nào?”